“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn kinh hỉ kêu lên, tâm nói: Hạ Vũ Thiên, superman! Rốt cuộc anh đến rồi! Anh đến thật đúng lúc a! Nhưng mà thời gian chui vào bốt điện thoại cởi áo khoác mặc quần sịp với áo choàng có hơi lâu a! Mạng nhỏ của tôi thiếu chút nữa bị hù chết rồi.
Sau khi Hạ Vũ Thiên hạ gục tên vệ sĩ kia thì quật hắn ngã trên đất, nâng tay hung hăng đánh 2 đấm…..trong nháy mắt, mặt vệ sĩ kia đầy máu, Hạ Vũ Thiên cười lạnh “Tôi đối xử với cậu không tệ, cậu phản bội tôi không nói, ngay cả anh em cũng giết?”
“Tôi không còn cách nào khác” Vệ sĩ kia phun một nhúm máu “Để bảo vệ một nhà từ lớn đến bé của tôi, chỉ có cách là anh chết”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, hỏi “Ai bắt giữ gia đình cậu?”
“…..” Vệ sĩ kia trầm mặc.
“Được” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói “Nếu tôi có cơ hội cứu bọn họ sẽ thu xếp ổn thỏa, nhưng mà….cậu giết anh em, chắc chắn phải chôn cùng “ Sau đó lại là một trận đánh đấm…..Vệ sĩ kia bị đánh đến mơ hồ, cuối cùng, Hạ Vũ Thiên đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Viễn, lấy súng của hắn.
“Uy, anh làm gì?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy gã lấy súng nhắm vào vệ sĩ kia.
Hạ Vũ Thiên không để ý đến hắn, nhắm thẳng lồng ngực vệ sĩ kia, bắn ba phát, sau khi hừ hừ vài tiếng, vệ sĩ kia tắt thở.
Lâm Viễn là bác sĩ, gặp qua vô số sinh lão lệnh tử, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh bắn giết đang xảy ra trước mắt. Trong lúc nhất thời, hắn có chút khó có thể thích ứng, Hạ Vũ Thiên xoay mặt nhìn hắn, thản nhiên nói “Rất thông minh”
Lâm Viễn giương mắt nhìn gã, có chút không thể tin gã cứ như vậy giải quyết một người sống….so với giết gà còn thuận tay hơn, Hạ Vũ Thiên tuyệt đối đã từng giết người…..Không có khả năng là lần đầu tiên……….
“Sao vậy?” Hạ Vũ Thiên rút súng lại.
“Những người khác đâu…..” Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi.
“Chết cả rồi” Hạ Vũ Thiên thấp giọng nói “Tôi giết”
Lâm Viễn không nói.
“Tôi không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết tôi” Hạ Vũ Thiên giải thích “Vệ sĩ bị giết này cũng từng là anh em”
“Tôi biết rồi” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm “Tôi cũng không phải thánh mẫu, không nói đạo lý sẽ chết…..chỉ là có chút rúng động mà thôi, anh không thể cho tôi thích ứng một chút a?”
Hạ Vũ Thiên ảm đạm cười, nói “Được, vậy cậu chậm rãi thích ứng…..“Nói xong thân mình chao nghiêng ngã xuống trên cỏ.
“Uy” Lâm Viễn kinh hoảng, thất sắc, chạy nhanh đến bên cạnh Hạ Vũ Thiên xem xét “Anh làm sao vậy?” Trong lúc hỏi, Lâm Viễn nhìn thấy một lỗ đen trước ngực Hạ Vũ Thiên, tâm nói….không thể nào?!
Lâm Viễn muốn cởi áo Hạ Vũ Thiên nhìn xem, Hạ Vũ Thiên đột nhiên đưa tay, kéo tay hắn, cười nhẹ “Cơ hội hôm nay không tồi………hai lần trước đều thất bại, lần này thật ra lại thành công, cho nên nói sự bất quá tam, tôi biểu hiện thế nào?”
“Anh còn có tâm tư nói đùa?” Lâm Viễn nhíu mày “Ai nha, anh đừng động đậy, để tôi xem miệng vết thương!”
Hạ Vũ Thiên ho khan một tiếng “Không chết được”
“Anh…..” Lâm Viễn cởi áo vest, quần áo bên trong cơ hồ đều bị nhiễm đỏ, áo sơmi trắng đã nhuốm hồng, Lâm Viễn bồn chồn —— Uy uy! Chảy nhiều máu như vậy, ai cũng không sống nổi a!
Chính lúc này, chợt nghe Hạ Vũ Thiên hỏi “Lâm Viễn, có cảm động chút nào hay không a?”
“Cảm động cái rắm a!” Lâm Viễn trừng gã “Không phải vì anh nên tôi mới phải lo lắng hãi hùng sao?!”
Hạ Vũ Thiên bật cười “Tôi bất chấp mạng sống để cứu cậu, cậu cũng không cảm động?”
“ai nha, một chút” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm, lại bổ sung “Bất quá anh chủ yếu là cứu di chúc”
Hạ Vũ Thiên đưa tay nắn nắn cằm “Tôi không cho rằng như vậy”
Lâm Viễn thấy sắc mặt gã trắng bệch, giọng nói càng lúc càng trầm, có chút nóng nảy, ghé vào ngực gã, tim đập bình thường a…..Sau đó mặc kệ gã ngăn cản, kiểm tra nửa thân trên Hạ Vũ Thiên, phát hiện không bị thương. Lâm viễn nghĩ nghĩ, tâm nói: hay là bị thương nửa thân dưới? Sẽ cởi quần Hạ Vũ Thiên.
“Uy, tôi đang bị thương, cậu còn có ý tứ quấy rối tôi?” Hạ Vũ Thiên cười nói.
“Anh còn có tâm tư đùa cợt a!” Lâm Viễn tiếp tục thoát quần Hạ Vũ Thiên, đột nhiên phía sau truyền đến một trận rối loạn, Lâm Viễn khẩn trương, chạy đi lấy súng, sau đó đến che phía trước Hạ Vũ Thiên, hỏi “Uy, lần này là ai đến a?”
Hạ Vũ Thiên nhìn hành động của Lâm Viễn, mỉm cười, hỏi “Cậu muốn bảo hộ tôi sao?”
Lâm Viễn tâm nói: hay là đánh chết anh đi, sau đó giao cho đám người kia tranh công……thuận tiện giả mù sa mưa, đến chỗ bang hội mưu cầu một chức vị?
Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng A Thường “Thiếu gia!”
“Là A Thường!” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên hơi hơi gật gật đầu, Lâm Viễn bắt đầu gào “A Thường! Chúng tôi ở trong này”
Sau hai tiếng gọi, A Thường đã vọt vào, nhìn thấy người Hạ Vũ Thiên đầy máu nằm trên mặt đất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệt, nhào đến, gào lên “Thiếu gia!”
“Đừng kêu, không có việc gì” Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngồi dậy, không-sao-cả nói “Đây không phải máu của tôi” Nói xong, mỉm cười nhìn Lâm Viễn đứng bên cạnh.
Lâm Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn gã, chỉ thấy Hạ Vũ Thiên nhếch miệng cười cười, hỏi “Thế nào? Không phải phải kiểm tra sao? Còn muốn cởi nữa không? Về đến nhà tôi cho cậu chậm rãi kiểm tra”
“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn giơ súng ngắm vào Hạ Vũ Thiên lại bị gã kéo tay ôm vào lòng hôn loạn một trận.
“Buông ra… A, đáng ghét!” Lâm Viễn vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy cao hứng liền đè xuống cho Lâm Viễn hết đường giãy dụa.
“Thiếu gia” A Thường tựa hồ hiểu được dụng ý của Hạ Vũ Thiên, hỏi “Có phải sẽ biến thành bộ dáng bị trọng thương hay không?”
Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nói “Gọi các anh em thông minh một chút…..ba vệ sĩ trong xe, phải hậu táng, thu xếp ổn thỏa cho gia đình bọn họ, nửa đời sau cơm áo không lo”
“Vâng…..” Nói xong, A Thường nhìn thấy thi thể vệ sĩ nằm trên mặt đất, nhíu mày “Là hắn?”
“Xe bị người khác động tay động chân?” Hạ Vũ Thiên hỏi A Thường.
“Vâng” A Thường gật gật đầu, nói “Ống dẫn hơi bị cắt đứt…..tôi nhớ ra rồi, sáng nay tôi đi WC một lần, bốn vệ sĩ lại phân tán để bảo vệ anh, tôi bảo hắn trông xe, có thể hắn nhân cơ hội ấy ra tay”
“Đám người tập kích kia đều không đơn giản” Hạ Vũ Thiên ra lệnh “Gọi người đến điều tra rõ ràng”
“Vâng” A Thường gật đầu, gọi người bảo Lí Cố mang xe cứu thương ở phòng khám Lí Cố đến.
“Anh buông tay!” Lâm Viễn còn bị Hạ Vũ Thiên ôm trong ngực, lực ôm rất lớn, không thể động đậy, liền hung hăng trừng gã.
“Ngoan, đừng nháo, phối hợp với tôi