Lâm Viễn nghĩ đến cảnh Hạ Vũ Thiên “bá vương ngạnh thượng cung” *híp* liền nảy ra vài ý định—–Thề giữ trinh tiết! Sau đó lại tự khóc thương cho số phận mình, mắt thấy sắp bị thất thủ, bàn tay tội ác của Hạ Vũ Thiên đã sắp đi vào cửa sau….Lâm Viễn chớp mắt, đầu óc trống trơn, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên, tựa hồ có thứ gì đó trong cơ thể nổ tung,hay đây là tiểu vũ trụ trong truyền thuyết?
Lâm Viễn không nghĩ nhiều, đưa tay đấm một cái vào mắt Hạ Vũ Thiên, la lớn “Thiên mã lưu tinh quyền!”Sau đó lại đạp gã một cái, vớ lấy tấm thảm bọc thân.
Nói thì chậm mà sự việc diễn ra thì nhanh, Hạ Vũ Thiên “oanh” một tiếng ngã trên đất, đồng thời, ngoài phòng vang lên một loạt tiếng bước chân, A Thường tưởng xảy ra chuyện, vọt vào. Hạ Vũ Thiên khỏa thân ngồi trên sàn, một mắt thâm sì, rất chật vật.
A Thường vội vã chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
Lâm Viễn lui lui về một góc, lấy quần áo, Hạ Vũ Thiên ngồi dậy, hưng phấn dường như đã giảm, buồn bực nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn phủ thêm chăn, trợn trừng mắt liếc, lại đưa tay chỉ vào gã “Sắc lang!”
Hạ Vũ Thiên dường như đã từng thấy hành động này ở đâu đó, trong phim hoạt hình mà Lâm Viễn từng xem….Tên nhóc nhân vận chính, trước mỗi tập đều làm động tác này, ngốc ngếch hết sức.
Hạ Vũ Thiên bất mãn, nói “Cậu là người sao? Tôi giúp cậu giải quyết, sao lại đá tôi xuống?!”
Lâm Viễn hung tợn nói “Anh mơ thật đẹp a, tôi mới không để anh làm loạn”
“Có quan hệ gì sao?” Hạ Vũ Thiên buồn bực nói “Đàn ông cũng không như vậy”
“Vậy cái rắm” Lâm Viễn trợn trừng mắt “Tôi không thích làm“
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, trở mặt xem thường “Đây là thời đại nào rồi, dế nhũi”
Lâm Viễn lấy chăn bọc kín người “Cần anh quản a, tôi không thích làm với người khác, lần đầu tiên phải dành cho người mình thích”
“Lần đầu tiên của cậu không phải chỉ cần để dành cho vợ tương lai là được rồi sao, cô ta cũng không cần dùng mặt sau của cậu” Hạ Vũ Thiên nhỏ giọng nói.
Lâm Viễn nhìn nhìn gã, một lúc lâu sau mới nói “Hạ Vũ Thiên, có ai từng dành riêng đêm đầu tiên cho anh không?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, giương mắt nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn lắc đầu “Anh thật đúng là đừng nên đắc ý sớm, có nhiều tình nhân chẳng phải là chuyện giỏi giang gì, không có người thật sự thích mới gọi là thảm”
Hạ Vũ Thiên nghe xong xanh cả mặt, đưa tay lấy thuốc lá, sờ qua mới biết đã ướt cả rồi, hầm hừ đứng lên, một chân đá văng cửa phòng, ra ngoài.
Cửa phòng “ping” một tiếng đóng lại, Lâm Viễn nhẹ nhàng thở ra, tâm nói: Hạ Vũ Thiên hôm nay có hơi hồ đồ rồi, lúc nãy còn có cái còng tay, nếu mà dùng đến thì chắc là sẽ rất phiền rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài…..Cuộn chăn ngủ, có hơi lành lạnh.
Lâm Viễn chỉ ngủ một giác nhưng thẳng đến giữa trưa hai hôm sau mới tỉnh dậy, mở mắt, Tống Hi, Hạ Vũ Thiên đều đủ mặt, vây quanh hắn, hai đôi mắt thâm quầng, một bên mắt Hạ Vũ Thiên thâm hơn con còn lại một chút, đó là thành quả hắn phối hợp với Tống Hi lưu lại cho gã lúc đánh nhau, cảm giác rất đồng bộ! Mà Tống Hi xem ra là thức trắng đêm…..
Lâm Viễn muốn cười, nhưng mở miệng ra mới phát hiện cổ họng nóng rát, sau đó chỉ phát ra vài tiếng ấm ách.
Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng thở ra, nói với ra với A Thường ngoài cửa “Gọi Lí Cố đến”
Không lâu sau, Lí Cố trong bộ áo blouse trắng chạy vào kiểm tra cho Lâm Viễn “Đã hết sốt, tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa sẽ khỏe lại”
Lâm Viễn đoán là mình phát sốt, hồi tưởng một chút, đêm đó sau khi Hạ Vũ Thiên ra ngoài hắn liền đi ngủ, sau đó tấm chăn trên người có hơi lạnh…..có lẽ là bị cảm lạnh, nhưng mà dựa theo triệu chứng sốt cao sau đó ngủ vài ngày thì phỏng chừng là viêm phổi.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Tống Hi hỏi Lâm Viễn, hắn nháy mắt mấy cái nói “Đói…..”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn kêu đói thì có vẻ là không đáng ngại, Tống Hi với Hạ Vũ Thiên liếc mắt nhìn nhau, bất động, Lí Cố nhìn trái phải “Aiiii, tôi đi lấy một ít đồ ăn đến” Nói rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Viễn liếc nhìn Tống Hi, rồi lại liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, không khí tựa hồ có chút gì đó không đúng, hay người này vì chuyện đánh nhau mà vẫn còn bất hòa?
Cửa lại mở, Tiểu Thụy lảo đảo đi vào, thấy Lâm Viễn nằm trên giường liền cười nói “Uiiii, tỉnh rồi a?”
Lâm Viễn nhìn nhìn hắn, không lên tiếng, cổ họng đang đau, lười so đo với hắn.
“Sao rồi?” Tống Hi hỏi Tiểu Thụy.
“Còn có thể sao chứ, có oán báo oán, có thù báo thù chứ sao” Tiểu Thụy lạnh lùng cười, vẻ tươi kia có chút dọa người.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, Tiểu Thụy sẽ không thực sự làm thịt cha nuôi hắn chứ?
“Lâm Viễn a, giờ thì cậu nổi tiếng rồi” Tiểu Thụy hắc hắc cười, ngồi xuống sopha nói “Khắp thiên hạ mọi người đều biết vì tranh giành tình nhân là cậu mà Hạ Vũ Thiên với Tống Hi anh em bất hòa, Hạ Vũ Thiên vì cậu mà không chịu về nhà”
Lâm Viễn giật giật khóe miệng, tâm nói—–Ai nha, xong đời!
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Tống Hi nói “Cậu nói bậy bạ gì vậy? Đi đi”
“Đi gì chứ?” Tiểu Thụy bất mãn “Tôi còn chưa nói…..” Nhưng hắn chưa kịp kháng nghị đã bị Tống Hi kéo ra ngoài.
Tống Hi quay lại nói với Lâm Viễn “Lâm Viễn, tôi còn phải xử lí một số việc, mai sẽ đến thăm cậu”
Lâm Viễn hơi gật đầu, Tống Hi kéo Tiểu Thụy đi, cửa phòng đóng lại….Trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn phiêu mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, không lên tiếng, cổ họng đau quá……..Lâu rồi không bị cảm, nhất định là vì nhảy xuống biển nên mới bị, hôm đó còn hơi cảm lạnh nữa chứ.
Hạ Vũ Thiên thở dài khe khẽ, kéo ghế ngồi cạnh giường hỏi “Sao rồi?”
Lâm Viễn ho khan một tiếng nói “Đỡ rồi”
“Tôi đã có đủ danh sách” Hạ Vũ Thiên nói “Thực lực Hạ gia bây giờ đã lớn hơn xưa, trên cơ bản, chuyện phải làm tôi đều làm được”
Lâm Viễn hơi nghi hoặc, Hạ Vũ Thiên có ý gì?
“Trả còng tay lại cho cậu” Hạ Vũ Thiên chỉ chỉ còng tay ở đầu giường—-Lâm Viễn sửng sốt, đang nói hắn được tự do?! Lần này hợp tác là xong rồi?
“Lần này rất thuận lợi nên sẽ không lợi dụng cậu lần nữa, chỉ cần đến lúc thi hành di chúc cậu nói một câu là được” Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân “Vì bây giờ Hạ gia đã không còn ai có thể uy hiếp tôi, vậy nên cậu cũng không cần phải diễn nữa”
Lâm Viễn chớp chớp mi “Tôi có thể trở về?”
Hạ Vũ Thiên cười lên “Không phải cậu đã bị đuổi khỏi bệnh viên rồi sao? Trở về gì chứ?”
Lâm Viễn nhăn măt, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói “Nhưng mà cậu có thể ở đây làm cùng Lí Cố, không cần về ở cùng tôi”
“Không cần đóng giả tình nhân nữa?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên đưa tay nhéo nhéo cằm hắn “Sao nào? Giả làm tình nhân của tôi thật thiệt thòi cho cậu sao?”
Lâm Viễn nhủ thầm trong lòng—-Đúng vậy, đúng vậy! Nhưng mà ngoài miệng