Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Viễn một mạch đi đến siêu thị, Lí Cố theo sau, lo lắng quan sát tứ phía, chỉ sợ bỗng đâu xuất hiện một đám vạm vỡ nhào đến bắt cóc Lâm Viễn, hoặc là phi tiêu phóng đến….ồ, không, không phải, phải là một viên đạn bay đến mới đúng, vậy nên hắn một tất cũng không rời.
Lâm Viễn nhìn hắn khó hiểu, hỏi “Lí Cố, anh làm gì vậy? Phòng cướp a?”
Lí Cố ra vẻ cầu xin “Không có gì, tôi có chút không quen”
“Uhm, tôi cũng không quen” Lâm Viễn xoay vai, nói “Lúc trước luôn có vài men in black đi theo, bây giờ không có ai, thật có chút bất tiện a”
“Bất tiên?” Lí Cố hào hứng, tâm nói “Cậu cần sao? Nếu cần tôi lập tức gọi điện kêu Hạ Vũ Thiên cho người đến ngay”
“Là vậy đó, có bọn họ thì thuận lợi hơn” Lâm Viễn cười tủm tỉm “Giống như nhà giàu mới nổi, mang theo một đám vai u thịt bắp”
Lí Cố bất đắc dĩ, Lâm Viễn vẫn rất ung dung, quả nhiên người không biết thì hạnh phúc a, đã đến lúc hắn phải chết, vậy những ngày tiếp theo phải làm sao a? Hạ Vũ Thiên, chết tiệt!
Lâm Viễn phóng vào siêu thị, lấy giỏ chọn vài thứ, đều là đồ sinh hoạt cá nhân, bàn chải đánh răng, khăn mặt, gương lược đều phải sắm mới, tốt nhất là cũng đổi sang dùng xà bông cục, xả xui!
Lí Cố đi bên cạnh lại luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ làm bảo vệ ở đây hoài nghi hắn hoặci là muốn trộm đồ hoặc là đầu óc chút không bình thường nên tất cả đều hướng về gần hơn, mà nhận thấy có người đến gần, Lí Cố càng hốt hoảng, vội vàng lấy điện thoại “Hạ Vũ Thiên!“
Lâm Viễn khó hiểu, thấy Lí Cố gào tên Hạ Vũ Thiên trong điện thoại bèn hỏi “Chi vậy?”
“Chúng tôi đang ở siêu thị! Sau bệnh viện” Lí Cố nói xong gác máy, kéo Lâm Viễn bỏ chạy.
“Ai?” Lâm Viễn khó hiểu, tay vẫn đang cầm rổ hàng thì bị Lí Cố kéo chạy ra ngoài, mấy bảo vệ thấy vậy càng thêm khẳng định, đây chắc chắn là ăn trộm! Vội vàng đuổi theo.
Lâm Viễn vừa chạy vừa hỏi “Lí Cố a, anh có việc gấp a? Vậy trả tiền rồi hãy đi?”
Lí Cố một tay đẩy Lâm Viễn ra cửa rồi vọt ra sau, theo sau là một đám bảo vệ, tay cầm cây lau nhà làm vũ khí.
Lâm Viễn bất đắc dĩ nhìn hắn, tâm nói….Hay là Lí Cố có bệnh khó nói, trước giờ không thấy biểu hiện gì, hôm nay đột nhiên phát tác? Lúc nãy bị gì kích thích hay là do ăn cơm không vệ sinh a?
Tất cả bảo vệ dường như đã tập trung ở cửa ra vào, che kín lối ra.
Lí Cố lấy cây chắn cửa chắc chắn, bảo vệ đẩy thế nào cũng không ra. Dưới lầu vang lên tiếng bước chân, hai bảo vệ đang chạy đến.
Bọn họ vừa thấy Lí Cố lôi Lâm Viễn ra, mà Lâm Viễn vừa mới qua cơn bạo bệnh nên sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao, lại có chút mờ mịt, hai bảo vệ tự động nghĩ ra lí do…..Thật là bất hạnh a, bị tên thần kinh bắt cóc! Vậy nên phải kéo người ra, cách xa tên thần kinh một chút.
Lí Cố thấy hai người kia muốn cướp Lâm Viễn, lập tức bạo phát! Quả nhiên! Quả nhiên đến bắt Lâm Viễn! Còn giả làm bảo vệ!
Nghĩ thông rồi, Lí Cổ xua tay với Lâm Viễn “Ra đi!”
Lâm Viễn ngoan ngoãn lánh sang một góc sáng sủa, tâm nói “bệnh của Lí Cố cũng không nhẹ a, sau này không biết sẽ ra sao a? Nếu mà lỡ như phát bệnh đem bệnh nhân còn sống ra giải phẫu thì phải làm sao bây giờ?
Lí Cố cũng không hàm hồ, tay mắt lanh lẹ, dùng cán chổi đánh một phát vào tên bảo vệ.
“Ô” bảo vệ kia không đề phòng, mà Lí Cố là bác sĩ ngoại khoa, phát đánh kia chuẩn xác đánh mạnh vào điểm yếu của đối phương, bảo vệ kia lảo lảo rồi ngã xuống. Lâm Viễn nhe răng—-Má ơi, chiêu này thật hiểm a, vội vàng lãnh giáo một chút tinh túy của Lí Cố để dành đối phó Hạ Vũ Thiên!
Lâm Viễn lập tức sửng sốt với suy nghĩ này—Thật ra cũng không cần học, không bao lâu nữa hắn sẽ không bao giờ gặp Hạ Vũ Thiên nữa. Lâm Viễn đột nhiên có chút không tự nhiên.
“Ai nha” Lí Cố lách người đánh một cú trực diện vào mặt tên bảo vệ còn lại làm hắn lảo đảo ngã sấp xuống.
Lâm Viễn tán thưởng——Lí Cố, đòn hay a!
Lí Cố vẫn không dừng lại nghỉ ngơi, một tay ôm Lâm Viễn chạy, giẫm lên người tên bảo vệ kia a, Lâm Viễn nhíu mày—-Thật là độc ác a……Hay là cứ ở bên cạnh nhà Hạ Vũ Thiên, ở cùng Lí Cố có phải là có chút nguy hiểm rồi không? Nếu đột nhiên nửa đêm có chuyện, chính hắn có kêu trời trời không nghe thấu, kêu đất đất không hay a.
Lí Cố lôi hắn xuống lầu, vọt vào bãi đỗ xe, cùng lúc đó, hai chiếc xe màu đen chạy như bay vào, Lâm Viễn nhận ra, một trong hai chiếc là xe của Hạ Vũ Thiên.
Lí Cố ngoắc ngoắc, ý bảo Hạ Vũ Thiên đến! Đồng thởi nhìn bốn phía cảnh giác.
Xe Hạ Vũ Thiên dừng bên cạnh Lâm Viễn, gã xuống xe, kéo Lâm Viễn đến, hỏi Lí Cố “Sao lại thế nào?”
Lâm Viễn để yên cho gã kéo, nhận thấy Hạ Vũ Thiên vẫn là phong thái bảo vệ khi trước, trong lòng hơi động đậy, tóm lại là có chút khó chịu, cảm xúc tụt xuống!
A Thường cùng đám vệ sĩ xuống xe, chuẩn bị lấy súng phòng thủ. Đám bảo vệ trên lầu cũng vọt xuống, vừa chạy vừa chỉ vào Lí Cố vừa gào “Tên thần kinh ăn cắp!”
…….
Lí Cố trợn trắng mắt “Mày, con mẹ mày mới ăn cắp!”
Lâm Viễn đưa tay khều hắn, ý bảo hắn nhìn giỏ hàng trên tay mình nói “Cái này….Lí Cố, là ăn cắp”
…….
Lí Cố nháy mắt mấy cái, nói với bảo vệ “Tại sao các anh lại lén lút như vậy?”
Mấy bảo vệ nghiến răng nghiến lợi nói “Chúng tôi là bảo vệ, làm gì phải lén lút? Chính anh mới lén lút nên chúng tôi mới chú ý đến anh!”
Lí Cố ngẩn người, sờ sờ đầu—-Thật không?
Nghe xong hai mẩu đối thoại, Hạ Vũ Thiên nhanh