Tỉnh dậy sau đêm đầy dục vọng, hạ thân tôi đau buốt không ngừng. Vừa tính ngồi dậy một chút thì mông đã kéo đến một tràng đau điếng xui khiến tôi nằm xuống. Rốt cuộc là sau khi tôi thiếp đi, cậu ta làm thêm mấy hiệp thế?!
Cơ mà quần áo thì đã được thay, người tôi cũng thơm nức mùi xà phòng. Xem ra Dermot cũng ga lăng, làm xong thì có biết dọn dẹp, xử lý đàng hoàng.
Cạnh tôi là Dermot đang yên bình nhắm mắt ngủ. Trông cậu ta chẳng khác gì thiên thần bảo hộ. Vậy mà tối qua lại cư xử như một tên ác ma không chút nhân tính. Tôi nhéo má cậu ta. Này thì không cho tôi bắn này! Này thì kêu đi ngủ mà làm tiếp này! Cho cậu làm một mình luôn này!
Cậu ấy nhăn mặt nhưng không tỉnh lại.
Tôi không cưỡng lại mà ngắm nhìn gương mặt cậu ta đang ngủ say lâu một chút. Dù sao hiện tại cũng chẳng có việc gì thú vị hơn việc này nữa. Dermot nửa tỉnh nửa mê, dang tay ôm sát tôi vào lòng, miệng nói mớ.
-"Y/n gọi chồng. Gọi chồng. Gọi chồng..."
-"Chồng kẹc chứ chồng"
Tôi trả treo cậu ta lập tức bị tay cậu ấy khoá lại, tay còn lại tét mông tôi. Tôi la đau au áu.
-"Đ-đau!! Đừng là chỗ đó chứ!"
Dermot bị tiếng la của tôi đánh thức, mặt ngờ nghệch đúng kiểu mấy đứa đang ngủ say bị gọi dậy đi học.
-"Y/n...?"
-"Ừ, tôi đây. Thả ra chút được không, Dermot? Chật quá. Với... Tôi hơi đói..."
Cậu ta đột nhiên cười rất tươi.
-"Ừm, y/n. Chúng ta mau dậy ăn sáng thôi."
[Mở mắt tỉnh dậy y/n vẫn ở cạnh bên... Cảm giác này... Đã lâu lắm rồi...]
Dermot gỡ khoá còng chân, đứng dậy cạnh giường, chờ tôi đi theo. Tôi thì cứ nằm im, căn bản không thể nhúc nhích.
-"Y/n...?"
-"Lỗi của cậu, cậu không biết à còn nhìn..."
Mang tai có chút phớt hồng, Dermot nhìn xuống mông tôi. Rồi cậu ấy bước đến, bế tôi lên theo kiểu bế công chúa.
-"Vậy từ giờ xem ra y/n phải phụ thuộc hoàn toàn vào tôi rồi nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi có thể cảm nhận được tai và đuôi chó của cậu ta đang vẫy vẫy rất vui vẻ. Dermot từ hôm qua đến nay như một chú cún quấn chủ, lúc nào cũng tỏ vẻ khát cầu yêu thương từ tôi vậy.
-"Y/n... Mọi thứ tôi đều lo cho cậu. Chỉ cần cậu đừng rời bỏ tôi. Với..."
-"Hm..?"
-"Gọi tôi chồng lần nữa đi..."
-"..."
Cậu ta giờ bị cuồng từ này à... Hôm qua tôi chỉ lỡ miệng chọc cho vui nào ngờ cậu ta lại thích đến nhường này cơ chứ.
-"Ừ, chồng. Tôi đói."
Dermot nghe tôi gọi chồng liền thoả mãn, đuôi chó ve vẩy không ngừng, cười híp mắt bế tôi ra khỏi phòng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
(Cùng lúc đó)
Một tên con trai bước ra từ cửa ô tô, tóc anh ta đen dài được buộc thấp rất tùy ý, mắt đỏ diều hâu sắc lẻm. Trông dáng rất quý tộc, người mặc một bộ vest phương Tây sang trọng nhưng cũng không kém phần độc đáo của phương Đông khi thêu hoa văn con rồng - một linh thú kỳ bí, huyền diệu rất được coi trọng. Anh ta là Vương Vọng Dã, người anh cả và cũng là người đứng đầu trẻ tuổi của dòng họ Vương gia rất đình đám và uy nghiêm ở Đài Loan.
Anh cố gắng sắp xếp công việc, dành một kỳ nghỉ ngắn đặt chân đến Mỹ để tìm người em bỗng dưng biệt tăm biệt tích ở nơi đất khách quê người của mình.
-"Lần cuối ngươi thấy em ấy là ở đâu?"
Anh nói với tên gián điệp anh âm thầm cài ở bên em mình. Hắn toàn thân đang run rẩy sợ hãi vì tự biết được mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
-"Ở- Ở đây t-thưa cậu chủ. Quán Starbuck trước mắt chúng ta."
-"Được rồi."
Tên đó đang yên đang lành bị ăn trọn một cú đá đau điếng vào bụng. Rồi Vọng Dã ra hiệu cho đàn em xử lý nốt phần còn lại, ánh mắt rất lạnh lùng đến máu lạnh. Tất cả những gì liên quan đến em trai cậu ta đều rất dễ khiến Vọng Dã trở nên kích động. Tên gián điệp đã phạm sai lầm kết liễu đời mình. Hắn bị đám đàn em kéo đi vào một chiếc xe ô tô đen khác và đi mất hút.
Vọng Dã cũng đi vào xe, tay bật điện thoại gọi ai đó.
-"Alô, tên khốn nhà cậu lại cần gì?"
Một giọng nam tông trầm ấm cất lên, pha lẫn một chút bức bối không vui.
-"Black Sheep, đừng cứ mở miệng ra là chửi tôi được không? Tôi là khách hàng thân thiết của cậu đấy nhé ~"
-"Mau vào chủ đề chính."
-"Được thôi, tôi cần cậu hack vào camera an ninh, địa chỉ và hình tôi sẽ gửi sau. Để tìm em trai tôi."
-"Hơi khó đấy. Cậu trả bao nhiêu?"
-"Gấp 10 lần bình thường."
-"Được, tôi nhận."
-"Thanh kiu ve ri múch"
Cúp máy. Cậu con trai tóc đen dài lại trở về bộ dáng uy nghiêm, quyền lực của người đứng đầu khác với bộ dáng bỡn cợt của một thiếu gia chuyên ghẹo gái khi nãy. Cậu ra lệnh cho tài xế chạy về nhà, tạm chờ tin tức về em trai yêu quý của cậu từ Black Sheep.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hai người con trai, một người đang bế một người cùng nhau đi vào phòng vệ sinh.
-"Y/n... Cậu có đứng được không?"
-"Đứng được, đi được, có ngồi là không được thôi. Không cần bế tôi cả đoạn như thế."
Tôi cựa quậy nhẹ, Dermot cũng hiểu ý và thả tôi xuống. Không hiểu sao cậu ta có chút buồn bực, không muốn tôi rời.
-"Không sao, Dermot rất thích bế y/n... Cảm giác y/n cuộn tròn trong vòng tay... Rất an toàn, rất thích."
Mặt cậu ấy lại phớt hồng, sau khi cho cậu ta ăn no, cậu ta lại đáng yêu hẳn. Có điều hơi hại cho cái mông nhỏ của tôi thôi.
Tôi tiến đến ôm trọn người Dermot, còn cố ý dụi đầu vào ngực cậu một chút. Thú thật thì cảm giác chạm vào người này rất đỗi thoải mái.
-"Thế này thì sao? Cậu được tôi ôm trọn ngược lại?"
-"Cũng rất thích..."
Dermot hơi cúi đầu về phía tôi, mắt hờ khép lại. Tôi hiểu ý liền lấy tay che miệng cậu ta.
-"Đánh