Căn dinh thự bạt ngàn cánh cửa nhưng chẳng có lấy một chiếc cửa sổ. Đến giờ tôi vẫn chưa quen với sự ngột ngạt, u ám của bản thân nó. Thiếu đi cửa sổ là một sai sót trầm trọng của một căn nhà lý tưởng trong mơ. Nhưng riêng Dermot lại không nghĩ như vậy, là chủ nhân của nó, cậu ta không chút bực bội vì điều đó mà trái lại còn rất vui vẻ.
Hành lang treo tranh ảnh, một lần nữa tôi lại đi qua nó. Vì sau khi ăn sáng xong, Dermot muốn thử đưa tôi đến căn phòng cậu ấy đã chuẩn bị từ trước cho tôi một lần nữa. Không như lúc đầu, giờ trong tôi đã có niềm tin tưởng nhất định dành cho cậu ấy nên đã chấp thuận đi theo. Dermot cũng không còng tay tôi nữa, cậu ấy làm vậy để chứng minh cậu sẽ không hại tôi, nếu không tin tôi có thể thoải mái quay đầu lại chỗ cũ. Nhưng cậu ta vẫn nhất quyết không cho phép tôi một bước rời khỏi căn nhà rộng lớn này. Dermot... Có chút giống mẹ tôi... Bà rất giống Dermot ở khoản không thích cho tôi ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Chuyện là... Sau khi tôi tỉnh lại sau 6 tháng hôn mê thì gia đình tôi có chút gì đó bất ổn. Mẹ lúc nào cũng lo lắng, không dám cho tôi tiếp xúc với bên ngoài nhiều. Có lần lên cao trung tôi đi chơi với đám bạn tới tận tối mới về, vốn là việc bình thường của những đứa trẻ tuổi nổi loạn. Nhưng mẹ tôi đã phát hoảng cả lên và liên tục mắng tôi khi tôi đã về tới nhà. Tôi không trách bà, bà vừa mắng vừa khóc đỏ cả mắt. Chắc có lẽ tai nạn đó đã gây chấn thương tinh thần rất khủng khiếp đối với mẹ tôi. Mỗi lần mắng xong, bà đều ôm tôi vào lòng rất dịu dàng và bảo rằng tôi không được như thế nữa, bà sợ tôi đi mãi không về rồi lại nghe hàng xóm thông báo tôi bị xe tông ngoài lề đường. Đầu tôi chảy đầy máu, người không cử động là một cảnh tượng đáng sợ khôn cùng với bà. Từ ngày đó, cứ mỗi lần đám bạn rủ là tôi lại một mực từ chối. Kể từ đó, bạn tôi cũng ít dần, tôi quen với việc hay ở nhà. Nhưng việc đó cũng chẳng khiến cơn ác mộng ngừng ghé thăm bà mỗi đêm. Mẹ tôi cứ thế sống với nỗi thấp thỏm, lo lắng. Bà rất hiền, chẳng dám cấm đoán tôi điều gì, có lẽ vì thế mà mỗi khi tôi đi mua đồ hay đi học gì đó, bà chẳng dám đi theo mà chỉ ở nhà cầu nguyện cho tôi trong nỗi lo sợ tột cùng. Được vài năm sau, bà qua đời vì bệnh trầm cảm. Tôi khóc đến sưng mắt trong đám tang của bà. Tôi không thể hiểu nổi, tại sao bà lại lo cho tôi đến như thế? Cơn ác mộng đó tại sao lại ám ảnh tới mức khiến bà chết chứ? Tôi vẫn còn sống cơ mà, tôi vẫn ở bên bà mà... Tôi hận bà vì sao không sống cho bản thân mình hơn mà cứ lo nghĩ cho tôi đến phát bệnh rồi chết đau đớn như thế.
Càng hận bà bao nhiêu, tôi càng thương bà bấy nhiêu...
Nếu mẹ tôi yêu thương tôi như con trai cưng thì cha tôi lại ngược lại. Ông ấy vốn là con nhà lính, mẹ tôi lại thuộc dạng phụ nữ hiền thục hiếm