Dermot từ khi nào đã đỏ gay cả mặt, trông như trái cà chua chín. Cậu ấy đưa tay cản miệng tôi lại.
-"Đủ đủ rồi... Y/n... Tôi đã hiểu... Không cần nói nữa..."
Tôi ngờ nghệch.
-"Hả? Hiểu gì mà mặt cậu lạ thế?"
Cậu ta lấy tay che mặt, ngượng ngùng quay sang hướng khác.
-"Trừng phạt cậu... Có lẽ hủy bỏ thôi. Chúng ta mau về nhà..."
Dermot còn chưa kịp đứng lên, bỗng nhiên một giọng nói khác xen vào. Là Vọng Dã, sắc mặt hắn ta xem chừng có vẻ tệ lắm, không biết đã đứng ở đây được bao lâu. Thấy có người ngoài, tôi có chút xấu hổ vì những gì vừa nói ra khi nãy. Hắn ta đã nghe được bao nhiêu ấy nhỉ. Hoá ra đây không phải là nhà Dermot à... Cứ tưởng cậu ta đưa tôi về rồi nên tôi mới thoải mái nói năng không ý tứ ấy chớ... Hơ hơ.
-"Ố ồ, hai ngươi diễn gì vui thế..? Ta tham gia có được không?"
Hắn ta tuy ngoài cười nhưng bên trong lại đầy khí chất âm hiểm không rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-"Lão đại chẳng phải nên chờ ở ngoài sao, xin lỗi ngài, món chính còn chưa chuẩn bị xong. Nên là... Cút!"
Dermot cũng không thua kém, một mặt tươi cười đối địch hắn.
-"Gì đây? Tên nhãi ranh này nói nhảm gì thế? Là Dermot hay là Duẫn Hạo? Dám ăn nói như thế với ta? Thật có gan tày trời!"
Vọng Dã cáu ra mặt, không chịu được việc tên cấp dưới vừa nãy còn ngoan ngoãn, chưa đầy 1 ngày đã trở mặt lại với hắn. Dermot mặc cho Vọng Dã đang trừng mắt nhìn muốn thủng cả lỗ trên người, cậu ấy quay về phía tôi, xé lấy miếng vải của áo mình, cột lên, che mắt tôi lại, ôn tồn dặn dò.
-"Nếu sợ bị ám ảnh thì đừng có mà gỡ ra."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, mình mẩy ướt nhẹp vì cú dội nước khi nãy, lui về một góc lánh mình. Dermot mới an tâm đối đầu với tên đáng ghét phía trước mắt. Anh cười khinh khỉnh, giọng điệu đầy trào phúng ra vẻ giễu cợt.
-"Lão đại của chúng ta thật không có kiên nhẫn. Có biết là đồ sống ăn sẽ đau bụng không?"
Thanh chưa đến mà hình đã đến, không biết từ lúc nào Dermot đã áp sát Vọng Dã từ đằng sau. Chiếc dây kim loại nhỏ nhưng sắc bén quấn quanh cổ Vọng Dã, chúng xuất phát từ chiếc đồng hồ Châu Âu cổ kính mà Dermot đang đeo. Chiếc dây thắt lại, ngọt lịm khiến đầu Vọng Dã rơi ra. Còn chưa kịp kêu ra một tiếng thét thất thanh, mạng sống của Vọng Dã đã bị kết thúc trong chớp mắt. Máu văng tung toé, Dermot không may bị dính lên áo và mặt khá nhiều. Anh mỉm cười ý vị nhìn về phía cửa.
-"Phòng này là phòng cách âm nhỉ...? Thật hoàn hảo mà."
Về việc Vọng Dã vào phòng mà không ai để ý, đơn giản là vì Y/n khóc nấc lên nên vô tình khiến Dermot mất đi cảnh giác nên anh mới không nhận ra được. Dermot có chút không vui, Y/n khi nãy rất đáng yêu thế mà lại bị Vọng Dã nhìn thấy, cậu mọi thứ đều là của anh cơ mà...
Vốn dĩ anh tính xuôi theo Vọng Dã, cho Y/n