Tích tắc... Tích tắc... Kim đồng hồ thật chậm quá đi mất. Dermot ngao ngán than thở. Hôm nay cậu có vẻ nóng vội hơn thường ngày, tay cầm bút cũng hoạt động nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, bài tập được giao cho buổi trưa cũng đã hoàn thành hết. Ấy vậy mà... mãi chiếc kim giờ cũng chưa chỉ đến con số cậu mong muốn.
Bàn tay mất kiên nhẫn cứ liên tục gõ lên bàn gỗ, không khỏi khiến con nhện gần kệ sách cũng phải khó chịu. Nó khè tiếng gầm gừ cố gắng tỏ ra dũng mãnh nhưng chẳng thể đả động gì đến cậu chàng Dermot đang phấn khích tột độ đang ngồi ngay kia.
Cớ vì sao... Bản thân cậu cũng không hiểu, hình ảnh Y/n cứ liên tục ẩn hiện trong đầu cậu. Nụ cười của nó, cử chỉ và cả ánh mắt, cậu đều nhớ rõ như in. Rồi cả cái giọng nói ngô nghê đầy trẻ thơ ngỏ lời làm bạn với cậu, cậu không tài nào đẩy nó ra khỏi tâm trí của mình được. Cái này là gì đây chứ...? Lạ, lạ quá, lạ quá đi mất...
Dermot mò đến phía tủ sách, cố tìm đọc một thứ gì đó để giải đáp, quả nhiên có một cuốn sách đã thu hút được ánh mắt của cậu với tựa đề khá đơn giản "Romeo và Juliet".
Đắm đuối nhìn bìa sách một chút, rốt cuộc cậu cũng mở ra coi, cuốn sách có vẻ đã lâu chưa ai chạm đến, từng trang giấy của nó đều bị bám bụi đến ố vàng. Lấy ra chiếc khăn tay cất sẵn trong túi, cậu nhẹ nhàng lau đi rồi chăm chú đọc.
Tập trung cao độ đến mức vạn vật xung quanh cậu cũng chẳng để ý. Đọc rồi mới biết, thì ra thứ tình cảm kỳ lạ mà cậu đối với nó chính là "yêu từ cái nhìn đầu tiên", cũng giống như chàng Romeo trong truyện không ngừng nhớ nhung cô nàng Juliet, Dermot cậu cũng không ngừng nhớ nhung Y/n nó.
Nhưng chỉ mới đọc một cuốn sách thì đã nhận định là như vậy thì liệu có chắc chắn không? Dermot tự hỏi.
Thời gian cứ thế trôi qua mặc cho dòng suy nghĩ rối rắm của Dermot vẫn chưa được giải đáp. Bất chợt, cậu nhìn đồng hồ, rồi thất kinh khi biết nãy giờ đã trễ hẹn 15 phút với nó. Cậu chạy vội đến bên cửa sổ, đến độ cuốn sách trên bàn rơi xuống đất cũng chẳng thèm nhấc lên. Tim cậu bỗng chốc đập nhanh vì sợ, ngay lần đầu cậu đã lỡ hẹn như thế rồi, thì liệu nó có còn chịu đến gặp cậu nữa không? Người bạn mới và cũng là người bạn duy nhất của cậu...
Thật may mắn, khi cậu nhìn xuống cửa sổ, chỉ thấy nó ngồi đó, dưới ánh nắng chang chang của mặt trời, nó như một thiên thần nhỏ vừa hạ trần, ngồi lấy cây nghịch nghịch lũ kiến đang dời tổ. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi chạy gấp gáp xuống mở cửa, bà cô gia sư ham ngủ vẫn chẳng biết tí ti gì, cũng một phần là do cậu lén lấy thuốc ngủ của mẹ trộn vô đồ ăn của bà cô ấy nữa.
Cánh cửa được mở ra, nó xoay người nhìn cậu, đôi mắt to tròn như một chú mèo con ngây ngô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chào Leonard!"
Giọng rõ to, nó cất tiếng chào.
"Chào... Y/n"
Cậu ngượng ngùng chào lại nó.
"Bộ cậu chạy gấp lắm à? Mặt đỏ lên cả vì thiếu khí kìa."
Nó bảo.
"Xin lỗi... Tớ trễ hẹn 15 phút với cậu..."
Cậu nhìn nó, ánh mắt hối lỗi.
"Không sao đâu, bình thường mà, tụi bạn tớ còn trễ hơn mà còn đi kiểu nhàn nhã ra trêu chọc nữa kìa."
"Ừm... Xin lỗi..."
"Thôi, chúng ta đi chơi đi. Tớ có chỗ này vui lắm! Cơ mà bạn tớ không đứa nào chịu đi chung cả."
Nó đột ngột kéo tay cậu, như cái lần đầu gặp, nhưng lần này là tay hai đứa nắm lại, đan vào nhau, nó nắm hơi lỏng, còn cậu thì giữ khá chặt vì sợ nó sẽ buông mất, cậu muốn được nắm lâu thật lâu, ngộ nghĩnh thật đấy... những cái cảm giác kỳ lạ khi cậu ở cạnh bên nó.
Nó dẫn cậu ra khu rừng sâu sau thị trấn mà người lớn vẫn thường cấm đoán trẻ con không được tới chơi vào buổi tối, vì là ban trưa nên nó nghĩ chẳng vấn đề gì, cứ thế dẫn cậu đến.
Khu rừng dưới ánh nắng trông rất đẹp, tựa như một vùng trong cổ tích, hoa và lá xen kẽ đủ màu sắc, những cái cây cổ thụ to lớn che khuất một khúc trời, che bóng mát suốt đoạn đường đi của nó và cậu. Nó dẫn cậu tới một cái gánh xiếc cũ nằm ẩn khuất trong rừng. Đây là nơi bí mật đầy tự hào của nó.
"Cậu xem nè, ở đây có gánh xiếc hoang này"
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ theo bước chân nó vào gánh xiếc kỳ lạ. Gánh xiếc được dựng từ một chiếc lều