Tôi chồm người dậy sau một giấc ngủ ngon, có lẽ giờ đã là ban trưa rồi vì tối qua...
-"Ah.. Tối qua mình đã về bằng cách nào? Đây là đâu...?"
Xung quanh trước mắt tôi không phải là căn phòng mang phong cách ấm áp, giản đơn như thường ngày, mà là một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi và hiện đại. Tivi led được đặt đối diện giường, còn có dàn loa âm thanh đầu tư khá khủng. Tôi tự hỏi đây là phòng khách hay phòng ngủ vậy... (╯ 3╰) Trong căn phòng còn được đặt rất nhiều tủ, kệ sách. Còn có dàn máy tính được đặt sát tường, chỗ kế bên tủ sách to lớn. Trên trần nhà, thì treo một cái đèn khá là hoa lệ và cầu kỳ. Còn chưa kể đến cái giường tôi đang nằm nãy giờ, nó khá là rườm rà với những cái rèm trắng và hoa hồng được gắn trên. Nhưng mà, dù căn phòng nhìn khá bắt mắt, nó lại thiếu cửa sổ, thứ mà tôi đặc biệt yêu thích.
-"Này là-"
Lại những bức ảnh cũ về hai cậu nhóc, tôi và Dermot, nó được đóng khung khá cẩn thận và được đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường.. Xem ra, Dermot đã đem tôi về nhà cậu ấy.
Lộp cộp, lộp cộp. Tiếng bước chân càng ngày càng gần phía bên kia cánh cửa. Rồi tiếng mở khóa vang lên cách cách chừng bốn năm lần. Tiếng cách cách đó... Tôi đoán không nhầm thì đây là tiếng các ổ khoá phát ra khi được mở.
Kẽo kẹt, tiếng cửa mở khẽ. Còn có tiếng huýt sáo nhỏ được cất lên, chừng được một phút thì ngừng. Cậu con trai với mái tóc xoăn đen bí hiểm, trên người khoác một chiếc áo sơ mi đen đầy nam tính bước vào phòng, hai tay đồng đều cầm khây đựng đồ ăn. Là Dermot.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ chiếc khây ấy. Dermot bất chợt nhìn tôi mỉm cười.
-"Cậu dậy rồi, đánh răng súc miệng hả rồi ra ăn sáng."
-"Hm? Ừ, ừm!"
Tôi vội lật đật bước ra khỏi giường. Di chuyển rồi mới để ý rằng có thứ gì đó đang ràng buộc chân phải tôi với chân giường... Dây xích?
-"Hèy hểy..? Cái này là sao...?"
-"À phải rồi nhỉ. Dây xích này chỉ đủ để cậu đi lòng vòng trong căn phòng này thôi... Đợi tôi một chút."
Dermot nhìn tôi với ánh mắt thản nhiên như chẳng có chuyện gì kỳ lạ như là việc chân tôi bị cậu ta xích vậy. Đặt chiếc khây đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ gần đó, rồi từ trong túi, cậu ta rút ra một chùm chìa khóa. Dermot lại gần tôi, cậu ta nhìn đến chiếc tủ cạnh giường, rút ngăn kéo ra, lần này cậu ta lấy ra một chiếc còng tay. Rồi hồn nhiên khóa tay tôi và tay cậu ta lại, chiếc xích còng chân thì được mở ra. Xong, cậu ta cất chùm chìa khóa vào người. Thao tác quá nhanh, tôi vẫn chưa kịp thông não chuyện gì đang xảy ra... Này là bắt cóc rồi giam giữ hả...? Chứ không phải là do thấy tôi say, thương người nên đem