"Và những cái xác đó... là họ."
Anh nhẹ nhàng nói, tay đưa tách cà phê lên miệng, chậm rãi nhấm nháp vị đắng nơi đầu lưỡi.
"Sau sự kiện đó, mẹ em chuyển nhà đi, em và tôi mất liên lạc. Cô ta bị bắt giữ, nhưng đám cảnh sát đó chẳng dám nặng tay với những kẻ giàu có, vứt một mớ tiền hối lộ và bồi thường. Thế là thoát tội."
Giọng điệu anh trầm lắng nhưng pha sự căm hờn đến tột cùng.
"Những thứ rác rưởi đó... Chúng không đáng để tồn tại."
"Em biết không. Đôi bàn tay đã đẩy em, tôi cắt nó ra thành trăm mảnh trước mắt cô ta, không thuốc gây mê, khuôn mặt khóc thét ấy mới làm tôi thỏa mãn làm sao."
Biểu cảm anh trở nên dị hoặc, lời nói cũng càng ngày lộ rõ sự ghê rợn trong nhân cách của Dermot.
"Những tên cảnh sát đã dễ dãi thả cô ta, tôi cắt gân tay, để chúng rỉ máu đau đớn rồi treo lên trần nhà, tiếng da thịt xé toạc của chúng, rất vui tai..."
Nhận ra ánh mắt của Y/n có chút nghiêm trọng, cảm xúc của anh bất chợt ngưng lại. Anh tự hỏi cậu đang nghĩ gì về mình.
"Câu chuyện của anh... Nó hoàn toàn khác với những gì mẹ tôi kể..."
Bầu không khí bỗng chốc trở nên thinh lặng trước câu nói của Y/n.
"Lý do mà tôi bị tai nạn là do cùng bạn lái xe về khuya.."
Dermot im lặng, nhấm nháp tách cà phê, hành động của anh ta ngày một khó hiểu.
"Không phải tôi nghi ngờ cậu Dermot... Nhưng hành động của cậu đang tỏ rõ ra hết đấy. Mau nói tôi sự thật nào."
Y/n tiến đến cạnh bên Dermot, cậu ngồi lên anh, tay cầm lấy tách cà phê và nhấp một ngụm. Dermot có chút mềm lòng trước hành động đó của Y/n, anh cảm giác được cậu gần đây nắm thóp được rất nhạy suy nghĩ của anh.
"Một người phản ứng nhanh nhạy như cậu... Làm gì dễ dàng để tôi bị đâm xe trước mắt được cơ chứ?"
Cậu hôn lấy anh, tách cà phê được đặt xuống chiếc bàn gần đó, đôi tay của Dermot cũng hợp tác mà ôm sát eo cậu. Anh hoàn toàn bị cậu quyến rũ.
"Y/n... haha..."
Anh cười nhạt, đôi mắt mê luyến nhìn cậu.
"Mẹ tôi không phải là người có thể nói dối, Dermot."
Y/n nhìn anh, điệu bộ dò xét. Mái tóc vàng của cậu rủ xuống, màu tóc chói lọi càng thêm rực rỡ hơn giữa không gian đen tối và u ám. Cậu và anh, tựa như một thiên thần đang thuần phục một con quỷ khát máu.
Nhớ lại cái tên Mary vô tình gọi anh lúc ở bữa tiệc, Y/n ngọt ngào thì thầm với anh.
"Leonard, mau nói sự thật đi nào."
Nghe cậu gọi tên, anh chỉ cười. Đã lâu rồi cái tên đó không được đích thân cậu gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em bảo người em yêu là Dermot. Tên tôi là Dermot..."
Cảm giác được sự kỳ lạ từ anh. Cậu ôm anh dịu dàng, khẽ thì thầm.
"Người tôi yêu ở trước mắt tôi, là cậu. Không phải Leonard hay Dermot. Chỉ là cậu."
Anh im lặng, người có chút run, có lẽ là vì xúc động, anh ôm chặt Y/n vào người, cố nén một cõi cảm xúc hỗn độn mạnh mẽ trào dâng trong lòng.
Chú cừu đen rốt cuộc cũng có thể lột bỏ cái lớp lông trắng giả tạo của mình.
Y/n vỗ vai anh, cậu không biết rõ rốt cuộc anh đã chịu đựng thứ gì...
"Cậu bảo người tôi yêu là Dermot tức là sao?"
Leonard chậm rãi nói, giọng anh có chút gãy.
"Bạn trai cũ của em."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi tàn sát cả nhà hắn."
"..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Y/n tớ thích cậu"
Anh đứng sau cửa lớp học trống, nghe tiếng hai người mà chết lặng. Làm điệu bộ như không có gì xảy ra, anh ló mặt cười.
"Y/n, Dermot, hai người không tính về à. Tớ đợi nãy giờ đấy."
"À... Xin lỗi. Hehe. ^^"
Hắn ta vẫn vậy, điệu cười hồn nhiên mê hoặc cậu, khác với anh, một con người lạnh lùng. Liệu anh cười nhiều hơn thì cậu có thích anh không?
"Ồ, xin lỗi vì đã để cậu đợi nhé, Leonard."
Y/n chắp tay xin lỗi anh.
"Ah... Hôm nay tớ cần đi mua một chút đồ, tớ về riêng nhé."
Dermot nói rồi lướt qua Y/n, hắn thì thầm gì đó chỉ riêng cậu nghe được. Gương mặt cậu phớt hồng lộ rõ. Tim Leonard thắt đến đau đớn khi thấy biểu cảm ấy của cậu, anh cố tỏ vẻ không sao. Đợi cho Dermot đi khuất mới gặng ý hỏi.
"Cậu và Dermot... Có chuyện gì sao, Y/n...?"
Nghe đến cái tên Dermot, biểu cảm của cậu lập tức trở nên lúng túng kỳ lạ.
"Dermot tỏ tình với tớ."
Y/n mặt đỏ như trái cà chua chín, lí nhí nói.
"Còn tớ thì sao?"
Anh bất chợt đứng lại, ánh mắt nghiêm túc quay về phía cậu.
Y/n bất ngờ trước hành động đó của Leonard, không khỏi ngớ ra.
"Ý cậu là?"
"Tớ cũng thích cậu!"
"Sao có thể?"
Cậu lúng túng.
"Leonard, người như tớ không thích hợp với cậu."
"Còn Dermot thì thích hợp?"
"Ý tớ là, cậu quá hoàn hảo Leonard, từ ngoại hình đến thành tích học tập đều xuất sắc..."
"Vậy thì sao? Dermot thích cậu được còn tớ thì không?"
"Leonard cậu hiểu lầm rồi."
"Nếu chỉ có Dermot mới thích hợp với cậu thì tớ sẽ trở thành Dermot."
"...Leonard cậu là một người rất quan trọng với tớ, người không ai có thể thay thế được. Thế là đủ..."
"..."
"..."
"...Cậu sẽ quen Dermot?"
"Ừm... Có lẽ vậy."
Kể từ hôm đó, Leonard ngày một trở nên lạnh lùng và xa cách hơn. Anh ép buộc mình học nhiều hơn để không nghĩ đến cậu nữa. Nhưng tình cảm là thứ khó có thể chối bỏ một cách dứt khoát. Leonard nhận ra việc chối bỏ sự hiện diện của Y/n trong tim anh là chuyện không thể.
Tối muộn, dưới ánh đèn yếu ớt trên bàn học, anh gọi cho cậu.
"Alo, Leonard. Có chuyện gì sao?"
Cậu bắt máy, giọng nói có chút mệt mỏi.
"Không có gì..."
Anh ngập ngừng trả lời... Căn bản là không biết nói gì.
"Xin lỗi nhé."
Cậu bất chợt nói.
"Xin lỗi gì..?"
"Chỉ là tớ cảm thấy muốn nói vậy với cậu thôi."
Xin lỗi vì từ chối tình cảm của anh sao? Cậu vẫn có quan tâm đến anh...
"...Cậu đang làm gì vậy?"
Anh hỏi, cố gợi chuyện để nghe giọng cậu.
"Tính đi ngủ thì cậu gọi."
"..."
"Alo?"
"Ngủ ngon."
Có lẽ là anh phiền cậu rồi...
"Ngủ ngon-"
Giọng cậu vẫn chưa dứt