[Lựa chọn của bạn]
[Tính theo 1 người/ 1 vote, ai spam vote mình chỉ tính 1 thôi nha.]
> ["Leonard, anh không thể giữ bí mật mãi được."]
> Happy Ending + 10₫
> Bad Ending + 5₫
{Happy Ending: 35₫ Normal Ending: 20₫ Bad End: 15₫}
.
.
.
.
.
.
.
Au: Trước khi vào truyện thì đây là bản colorsketch móc khóa hai char nhé.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Finns POV:
"Leonard, anh không thể giữ bí mật mãi được."
Tôi nghiêm trọng nhìn thẳng vào mắt Leonard mặc cho anh đang cố xoay mặt đi chỗ khác. Biết rằng tình cảnh bây giờ, anh không thể giữ bí mật cho riêng mình được nữa.
Leonard ngưng lặng một lúc suy nghĩ gì đó rồi anh hít một hơi sâu, chậm rãi bắt đầu giải thích cho tôi nghe. Tại sao anh lại nuôi dưỡng thứ người không ra người, thú không ra thú như thế.
"Thứ đó" luôn theo dõi anh kể từ ngày tôi và anh đi vào gánh xiếc bỏ hoang kia. Ban đầu chỉ là một cặp mắt trợn trắng từ những góc tối trong căn phòng. Nó bắt đầu lấn át và to tiếng hơn thành những giọng nói trong đầu anh mỗi khi Leonard phải trải qua những cơn sang chấn tâm lý khủng khiếp. Khi anh không muốn đối mặt với ký ức đau đớn nào đó, nó sẽ "sống thay anh và làm những gì cần làm". Dần dần Leonard đã vô tình nuôi dưỡng một bản thể khác của chính mình. Bắt đầu từ ảo ảnh theo dõi vô hình, một giọng nói sai khiến và rồi không biết từ khi nào một dị bản "Leonard" được sinh ra. Chính anh cũng không biết rõ thứ đó là gì nữa.
"..."
Tôi hoàn toàn câm lặng trước câu chuyện viễn tưởng của Leonard, a ha... Có bao giờ bên cạnh anh không là câu chuyện viễn tưởng đâu chứ. Anh làm tôi thót tim, rồi muốn són ra quần biết bao nhiêu lần, bây giờ cái này cũng coi như là một thứ "bất ngờ kinh dị" nào đó khác đi.
A ha ha ha, tôi cười trừ.
"Thứ đó... nó có cách gì khống chế được không?"
Leonard lắc đầu.
"Anh... cũng không rõ..."
Cuộc hội thoại chỉ mới bắt đầu được một lúc, tiếng đập cửa ầm ầm phát ra từ bên ngoài phòng khiến tôi không khỏi hồn bay phách lạc.
"FINN! FINN! FINN! FINN! FINN! EM ĐÂU RỒI! FINN! FINN!"
Mục tiêu của nó là tôi, tiếng hét kỳ dị của thứ đó trông như giọng của Leonard nhưng bị vỡ ra từng mảnh vậy. Có lẽ nó vẫn chưa tiến hóa hoàn thiện.
Theo như tôi đọc trên tiểu thuyết mạng, "nó" có vẻ xuất phát từ nỗi sợ, chính Leonard cũng nói nó sinh ra từ những chấn thương tâm lý anh không muốn đối mặt, liệu tôi có thể làm gì không nhỉ? Tỏ vẻ không sợ? Trấn an Leonard? Gì thì gì, cứ thử đã. Tôi nắm lấy tay Leonard, tay còn lại cầm một vật có thể đập và gây sát thương vào đầu nó.
"Chúng ta phải ra khỏi đây trước đã."
Tôi nói, Leonard trả lời với một cái gật đầu tán thành.
Cánh cửa vừa mở, tôi đập thẳng cây gậy sắt vào đầu tên Leonard giả rồi cùng Leonard thật chạy đi.Một tia lửa điện nhỏ tóe lên trước mắt tôi rồi nhanh chóng biến mất trong một tích tắc. Thật kỳ lạ.
Leonard kéo vội tôi chạy nhanh, tôi quay đầu về phía sau nhìn theo thứ vừa mới bị đập một cú đau điếng kia. Trông nó có vẻ như không còn cử động, nằm gục xuống đất, miệng vẫn phát ra những tiếng lầm bầm khó hiểu.
Tôi định ngoảnh nhìn thêm một lúc lâu nữa để xem phản ứng tiếp theo của thứ sinh vật kia, đáng