Tên Hề Sát Và Bảo Vật

Chương 64


trước sau


[Lựa chọn của bạn]

[Tính theo 1 người/ 1 vote, ai spam vote mình chỉ tính 1 thôi nha.]

> ["Leonard, anh không thể giữ bí mật mãi được."]

> Happy Ending + 10₫

> Bad Ending + 5₫

{Happy Ending: 35₫ Normal Ending: 20₫ Bad End: 15₫}

.

.

.

.

.

.

.

Au: Trước khi vào truyện thì đây là bản colorsketch móc khóa hai char nhé.

.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.

.

.

.

.

.

.

.

.

Finns POV:

"Leonard, anh không thể giữ bí mật mãi được."

Tôi nghiêm trọng nhìn thẳng vào mắt Leonard mặc cho anh đang cố xoay mặt đi chỗ khác. Biết rằng tình cảnh bây giờ, anh không thể giữ bí mật cho riêng mình được nữa.

Leonard ngưng lặng một lúc suy nghĩ gì đó rồi anh hít một hơi sâu, chậm rãi bắt đầu giải thích cho tôi nghe. Tại sao anh lại nuôi dưỡng thứ người không ra người, thú không ra thú như thế.

"Thứ đó" luôn theo dõi anh kể từ ngày tôi và anh đi vào gánh xiếc bỏ hoang kia. Ban đầu chỉ là một cặp mắt trợn trắng từ những góc tối trong căn phòng. Nó bắt đầu lấn át và to tiếng hơn thành những giọng nói trong đầu anh mỗi khi Leonard phải trải qua những cơn sang chấn tâm lý khủng khiếp. Khi anh không muốn đối mặt với ký ức đau đớn nào đó, nó sẽ "sống thay anh và làm những gì cần làm". Dần dần Leonard đã vô tình nuôi dưỡng một bản thể khác của chính mình. Bắt đầu từ ảo ảnh theo dõi vô hình, một giọng nói sai khiến và rồi không biết từ khi nào một dị bản "Leonard" được sinh ra. Chính anh cũng không biết rõ thứ đó là gì nữa. 

"..."

Tôi hoàn toàn câm lặng trước câu chuyện viễn tưởng của Leonard, a ha... Có bao giờ bên cạnh anh không là câu chuyện viễn tưởng đâu chứ. Anh làm tôi thót tim, rồi muốn són ra quần biết bao nhiêu lần, bây giờ cái này cũng coi như là một thứ "bất ngờ kinh dị" nào đó khác đi.

A ha ha ha, tôi cười trừ.

"Thứ đó... nó có cách gì khống chế được không?"

Leonard lắc đầu.

"Anh... cũng không rõ..."

Cuộc hội thoại chỉ mới bắt đầu được một lúc, tiếng đập cửa ầm ầm phát ra từ bên ngoài phòng khiến tôi không khỏi hồn bay phách lạc. 

"FINN! FINN! FINN! FINN! FINN! EM ĐÂU RỒI! FINN! FINN!"

Mục tiêu của nó là tôi, tiếng hét kỳ dị của thứ đó trông như giọng của Leonard nhưng bị vỡ ra từng mảnh vậy. Có lẽ nó vẫn chưa tiến hóa hoàn thiện.

Theo như tôi đọc trên tiểu thuyết mạng, "nó" có vẻ xuất phát từ nỗi sợ, chính Leonard cũng nói nó sinh ra từ những chấn thương tâm lý anh không muốn đối mặt, liệu tôi có thể làm gì không nhỉ? Tỏ vẻ không sợ? Trấn an Leonard? Gì thì gì, cứ thử đã. Tôi nắm lấy tay Leonard, tay còn lại cầm một vật có thể đập và gây sát thương vào đầu nó. 

"Chúng ta phải ra khỏi đây trước đã."

Tôi nói, Leonard trả lời với một cái gật đầu tán thành. 

Cánh cửa vừa mở, tôi đập thẳng cây gậy sắt vào đầu tên Leonard giả rồi cùng Leonard thật chạy đi.Một tia lửa điện nhỏ tóe lên trước mắt tôi rồi nhanh chóng biến mất trong một tích tắc. Thật kỳ lạ. 

Leonard kéo vội tôi chạy nhanh, tôi quay đầu về phía sau nhìn theo thứ vừa mới bị đập một cú đau điếng kia. Trông nó có vẻ như không còn cử động, nằm gục xuống đất, miệng vẫn phát ra những tiếng lầm bầm khó hiểu.

Tôi định ngoảnh nhìn thêm một lúc lâu nữa để xem phản ứng tiếp theo của thứ sinh vật kia, đáng

tiếc Leonard đã kéo tôi chạy một khoảng rất xa và nó cũng đã khuất khỏi tầm mắt của tôi mất rồi.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

[ Mở khoá • Chiếc hộp Pandora:

Chú cừu đen vẫn nấp trong lớp vỏ bọc giả tạo của chính bản thân nó, khoác lên mình một bộ lông màu trắng giả nhân giả nghĩa. Nó thản nhiên dụ người chủ yêu quý của nó vào chiếc bẫy đã được bày trí tỉ mỉ.

01001100 01100001 01101001 00100000 01101100 01100001 00100000 01101101 01101111 01110100 00100000 01101100 01101111 01101001 00100000 01101110 01101111 01101001 00100000 01100100 01101111 01101001 00100000 01101011 01101000 01100001 01100011 00100000 01110100 01101001 01100101 01110000 00100000 01100100 01101001 01100101 01101110 ]

.

.

.

.

.

.

.

.

.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.

Finns POV:

Sau cuộc trốn chạy mệt mỏi thì tôi và Leonard rốt cuộc cũng tìm được một nơi tạm gọi là an toàn để ẩn nấp. Căn phòng mà chúng tôi chạy vào đầy ắp những chiếc kệ sách nằm bao quanh bốn bức tường. Ở giữa là một chiếc piano gỗ mộc mạc, nó nằm đó, một cách tĩnh lặng và nên thơ.

"Lâu lắm rồi nhỉ...?"

Leonard cất tiếng trầm lặng, tay anh lướt qua những phím đàn. Những ngón tay anh đan xen một cách ngẫu hứng, phím đàn ngân lên một khúc nhạc du dương êm ái.

Nhưng mà... Tôi không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để nhàn nhã hưởng thụ thú vui âm nhạc. Tôi bước đến bên Leonard, đặt nhẹ tay mình lên tay anh nhằm bảo anh nên ngừng lại. Leonard không chỉ không ngừng mà còn hiểu lầm tôi muốn tham gia cùng. Anh đặt tôi xuống ghế và bắt đầu đặt tay mình lên tay tôi, dẫn dắt đôi tay nhỏ bé của tôi lướt qua những phím đàn.

"Thật hoài niệm."

Giọng anh dịu dàng và đầy lưu luyến.

"Nếu có thể, tôi chỉ muốn cùng em sống mãi ở khoảng thời gian đó."

Tôi không rõ Leonard đang ám chỉ gì, chắc có lẽ là khoảng thời gian thơ ấu tôi và anh ấy trải qua cùng nhau. Anh ghé sát người, khẽ thì thầm vào tai tôi từng lời mật ngọt.

"Tôi rất nhớ em, Finn."

Những tiếng đàn nhỏ dần và tắt hẳn. Đôi tay Leonard ôm chầm lấy người tôi. Khoảng cách giữa anh và tôi sát đến nỗi tôi có thể nghe rõ từng hơi thở và nhịp đập của trái tim đang rung lên từng hồi. 

"Finn, Finn, Finn, Finn."

Biểu hiện của Leonard càng ngày càng kỳ hoặc, tựa hồ anh đang bị ảnh hưởng từ thứ sinh vật kia vậy. Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang siết chặt lại kia của Leonard nhưng gần như vô tác dụng. Sức của anh quá mạnh so với một tên chân yếu tay mềm như tôi. Tôi phải làm gì đó...

1/Cắn Leonard

2/Dùng tay cấu mạnh "cái chân thứ ba" của Leonard
1

3/Vùng vẫy mạnh hơn

4/Khác (Độc giả cmt)

.

.

.

.

.

[Tiểu kịch trường]

Leonard: Làm ơn đừng chọn 2, làm ơn đừng chọn 2. T_T



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện