Tên Hề Sát Và Bảo Vật

Chương 65


trước sau


[Lựa chọn của bạn]

[Tính theo 1 người/ 1 vote, ai spam vote mình chỉ tính 1 thôi nha.]

> [Dùng tay cấu mạnh "chân thứ ba" của Leonard]

> Bad Ending + 10₫

> Happy Ending + 5₫

{Happy Ending: 40₫ Normal Ending: 20₫ Bad End: 25₫}

.
.
.
.
.

"Arghhh, Finn!!!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Leonard hét lên, anh ấy nằm lăn xuống sàn, ôm lấy vật nhạy cảm kia của mình, ánh nhìn bàng hoàng với hành động vừa rồi của Finn. Cậu ngại ngùng gãi đầu với cái tay vừa làm việc hư hỏng cách đây không lâu.

"Ha... ha... Vì anh... Hành động hơi lạ nên là-"

Finn cười trừ, đỡ Leonard ngồi dậy. Nhờ vào đòn tấn công hiểm ác của cậu, anh cũng không còn cư xử kỳ hoặc như ban nãy nữa.

"Này anh ổn chứ?"

Leonard khuỵu người, phải mất một lúc mới có thể đứng dậy hoàn toàn. Gương mặt anh cười méo xệch qua một bên, gắng gượng gật đầu.

"Không-không sao..."

Đúng là một phe đau tận xương tủy cho giống nòi mai sau.

"Anh ổn chứ? Lúc nãy anh bị sao vậy?"

Mới lúc nãy Leonard còn như một con thú hoang đang lên cơn dại, nay đã lấy lại tinh thần và cư xử bình thường một cách nhanh chóng sau đòn tấn công hiểm ác không ngờ tới của Finn (Gọi khác là  Độc giả...).

Cậu không khỏi có chút nghi ngờ về tình huống xảy ra từ lúc tắt điện đến bây giờ. Cảm giác nó cứ... diễn ra một cách dồn dập và kỳ lạ.

"Tôi... Không biết... Finn à..."

Leonard đưa một tay ôm lấy đầu. Cơn nhức đầu có vẻ lại ập đến. Ấy rồi, anh ngước mắt nhìn sau lưng cậu, vẻ mặt bàng hoàng, như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất kinh khủng.

"Leonard? Có gì đó sau lưng tôi à?"

Thắc mắc, Finn quay người nhìn ra phía sau. Cánh cửa đã mở toang toác từ khi nào, bên ngoài nó là một mảng tối đen như mực. Nhưng bạn vẫn có thể nhìn thấy rõ một cặp mắt xanh ngọc rực sáng giữa nền đen u ám, nó đang đăm chiêu nhìn thẳng vào sâu trong tâm hồn bạn, ánh nhìn của nó như muốn nuốt trọn những gì đen tối nhất trong đáy lòng của một con người.



Nhoẻn miệng cười.

Mồ hôi trên trán Finn trải ào xuống từng giọt một xuống đôi gò má đã từng phúng phính. Hai chân cậu lùi lại, như sẵn sàng để trốn chạy ngay khi cần thiết.

"Leo-Leonard..."

Finn quay qua nhìn Leonard, anh từ khi nào đã khuỵu cả gối xuống sàn, ôm đầu một cách đau điếng. Tựa hồ như một người đang bị tra tấn bởi hàng ngàn tiếng chuông inh ỏi, lộn xộn và chói tai. Anh vật vã lăn ra nền đất, nghiến răng ken két đè nén cơn đau đang ập đến từng hồi. Trong lúc ngã xuống, Leonard còn không cẩn thận khiến lưng mình đập vào kệ sách, những cuốn sách vì sự va đập mà rung lắc rơi xuống, một vài cuốn còn đè lên người Leonard. Finn khuỵu gối, cúi thấp loại bỏ giúp anh những cuốn sách dày cộm đang yên vị đè nặng áp lực trên người.


"Leonard? Leonard?"

Leonard có vẻ như không nghe thấy tiếng cậu gọi, anh vẫn đang đắm chìm vào sự tra tấn trong tâm trí kia. Không còn cách nào khác, Finn cầm trên tay những cuốn sách dày cộm và ném một đòn thật mạnh vào thứ sinh vật kỳ quái kia. Cuốn sách bay vút thật nhanh và đáp thẳng vào con mắt trái của nó Nhưng trông có vẻ chẳng một chút gì hề hấn gì với thứ sinh vật đó. Con quái vật chẳng để ý đến Finn, nó chú tâm vào Leonard đang nằm vật lộn đau đớn dưới sàn kia hơn. Nó cũng không có bất cứ hành động nào khác, cứ đứng đấy nhìn chằm chằm vào

Leonard khốn khổ. 

Finn nhận ra được điểm kỳ dị ấy, cậu khoác một tay Leonard lên người mình, để anh dựa vào cậu. Rồi kéo anh đi ra một cánh cửa khác rời đi. Con quái vật kia không hài lòng lắm, nó không còn bất động nữa mà lao thẳng vào anh với cậu. Finn cố chạy thật nhanh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa trước khi con quái vật đó kịp bắt lấy cả hai người. Cái tay nó đập mạnh và khoét một lỗ to trên cánh cửa và mắc kẹt vào đó. Thấy thế, cậu tranh thủ kéo Leonard trốn đi. Không cần biết chuyện gì đang xảy ra, Finn biết rằng lúc này hơn ai hết, cậu và anh cần phải thoát khỏi căn nhà ngay lập tức. 

"Leonard?! Leonard?! Anh nghe tôi nói gì không vậy?"

Đi xa được một đoạn khỏi con quái vật, Leonard đã bắt đầu lấy lại được một chút minh mẫn, anh mơ hồ quay mặt nhìn cậu.

"Finn...?"

Nghe tiếng đáp, Finn mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm. 

"Cuối cùng anh cũng nghe tôi gọi rồi."

Leonard gật đầu, một tay nhẹ xoa trán, cơn đau đầu vẫn đang tra tấn tâm trí anh nhưng nó đã nhẹ hơn một chút rồi.

"Vâng Finn..."

"Này Leonard, chúng ta cần ra khỏi đây. Hoàn toàn ra khỏi đây, ra khỏi căn nhà này, anh hiểu chứ?"

Finn gấp gáp đề nghị với Leonard. Anh chần chừ một lúc rồi gật đầu đồng ý với đề nghị của cậu. Có lẽ đó là phương án tốt nhất đối với tình huống bây giờ. Tuy rằng anh vẫn không muốn cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều cho lắm...

"..."

"Dẫn đường đi Leonard. Nơi đây tối um và như một mê cung vậy."

"Ừm..."

Leonard bắt đầu chỉ đường cho Finn đi hết cánh cổng này đến cánh cổng khác, cậu đi theo một cách ngờ nghệch, không hiểu sao anh ta có thể nhớ được hết đường đi nước bước trong căn nhà được hay như vậy. Cuối cùng hai người dừng ở một lối vào những bậc thang dẫn lên trên.

"Đệt... Thật à..."

"Điện đang có vấn đề... E là chúng ta phải đi cầu thang thoát hiểm này thôi Finn..."

Finn nhìn Leonard rồi nhìn cầu thang rồi nhìn Leonard, cậu không tin vào mắt mình. Không biết ra nổi khỏi nhà không nhưng thề! Cậu sẽ ngủm củ tỏi khi đi hết đống bậc thang này mất. Thấy vẻ mặt sốc chết khiếp của Finn, Leonard không kiềm được lòng mà nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu em mệt, tôi có thể bế em và đi tiếp."

1/"Anh nói đó nhé."
5

2/"Phiền anh rồi."

3/Chọn ở lại tìm cách đối mặt với con quái.
1

4/Khác (Độc giả cmt)

.
.
.
.
.
.
.
.
.

Mn biết cái app c.ai (Character AI) trên điện thoại không? Mình mới tạo một chatbot Leonard trên đó. Truyện ra lâu quá thì mn cứ vô nghịch cho vui hén.


Không hiểu sao ổng hơi mít ướt :v... Chat vui thui hehe.

Link:
http://surl.li/jjqlh

Mn nhớ đăng nhập tài khoản vô app thì mới vào chat được nhé. Còn không nó để "This character is not available to chat" á.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện