"Oápppp... Buồn ngủ quá đi!"
Khu vực sau nhà, nơi được làm thành phòng giặt đồ, cậu nhóc thức dậy từ lúc gà gáy đang cúi cúi ngẩng ngẩng phía trước máy giặt đã giặt xong và thực hiện việc ném đồ vào giỏ một cách chán chường, há miệng ngáp tới nỗi nước mắt đọng lại. Đôi mắt to to ngoái nhìn chồng quần áo mà nói luôn rằng... không có cái nào là của cậu hết.
"Ngày mai rảnh rảnh giặt đồ cho chế chút nha Dear. Tuần này bận bù đầu lắm luôn."
Lời của bà chị sinh thành mà đó không phải là lời năn nỉ, không phải lời nhờ vả, mà nó là câu lệnh vang lên trước khi cậu bước lên phòng tối qua. Và người nói là bận bù đầu ấy hả?... Mặt trời chưa lên đỉnh đầu, chế ấy không ngóc dậy khỏi cái mền đâu.
"May là còn tự giặt qυầи ɭóŧ.". Dear lầm bầm với chính mình rồi cầm lấy giỏ đồ đi ngang qua cửa sau nhà. Không nhịn được mà nghĩ tới mấy bộ đồ sinh viên của cậu. Mặc dù chế Dream khẳng định chắc chắn là anh Porsche nói rằng cô lao công tới nhận quần áo của anh Porsche đi giặt hấp ủi sẽ đem đồ của cậu đi cùng luôn. Nhưng hãy tin như là bánh có thể ăn được đi... chế Dream chặn đầu ép anh Porsche chắc luôn.
"Chị gái tao đúng là không đánh vần được chữ "ngại" mà.". Vừa lầm bầm vừa giũ đồ để phơi cùng lúc với tiếng thấp thoáng vang lên từ phía bên kia bức tường.
"Daeng! Daeng! Lát đi chợ cho tôi chút nhé."
"Được ạ, phu nhân cần gì ạ?". Cuộc hội thoại vang thấp thoáng qua bước tường làm cho cậu nhóc trong bộ đồ quần short và áo quân sự mỉm cười tươi, nhanh chóng bước tới sát vào bức tường ngăn cách giữa nhà của cậu và ngôi nhà to (cực kỳ), rồi định nhón người lên tiếng chào hỏi như một đứa trẻ lễ phép. Nếu không phải bởi vì...
"Ừm. Lát tôi ghi chú lại cho. Tại chiều nay Porsche sẽ về qua đêm ở nhà, phải làm món ruột lấy lòng thằng lớn chút. Không thì không hay về nhà cho thấy mặt gì hết..."
*Phụp*
Khi tên của ai đó vang lên, người đang định há miệng chào hỏi liền thu người lại núp sau bức tường cao ngay lập tức. Cũng không biết là đang núp cái quái gì, nhưng trái tim nó đập thình thịch khi nghe thấy tên của người mà bản thân thầm yêu. Bỏ công cố gắng đẩy anh Porsche ra khỏi trái tim rồi đó, nhưng sao mà ngày nghỉ cậu lại trốn không khỏi anh ấy vậy chứ?
"Mà nhà Dream và Dear chưa có ai dậy hết hả? Định mời tới ăn cơm tối với nhau."
Chưa dậy ạ, chưa có dậy! Con ngủ như chết luôn rồi bác ơi.
"À, hồi nãy Daeng thấy cậu Dear đó ạ. Hồi sáng cũng có ra tưới cây nữa."
Chết mợ rồi! Tại sao chị Daeng lại nói ra vậy chứ!!!!!
Dear giật nảy mình, hét vang trong lòng. Bây giờ không nghe lén gì nữa ngoài việc thu người lại hết khả năng. Có thể đây là ưu điểm đầu tiên vì sinh ra mà lùn, làm cho cậu có thể luồng lách vào trong nhà mà không có ai gọi lại từ phía sau, cùng với lôi giỏ đồ vào trong nữa.
Kêu không trốn sao mà được? Nói thẳng nhé rằng tôi thật sự chưa sẵn sàng gặp anh Porsche. Chính vì vậy... phải trốn!
Dứt suy nghĩ, Dear liền thực hiện phơi đồ trên sào trong nhà mà nó thường được dùng khi trời mưa một cách nhanh chóng. Sau đó thì chạy đi lấy ví tiền, điện thoại nhét vào trong quần short. Không quên viết ghi chú lại dán lên tủ lạnh để tránh chị gái bị ác quỷ nhập. Mang dép lào chiến hữu rồi ngoắt xe ôm trước nhà luôn. Không đợi cho bác gái rất ư là tốt bụng nhà bên cạnh tới mời ăn cơm tối đâu.
Anh Porsche, em thật sự không đối mặt với anh được. Cho em xin thời gian 2 ngày rồi em sẽ cư xử cực kỳ bình thường cho anh xem.
***********************************************
Cuối cùng, cái người thiển cận cũng tìm chỗ đi không thể xa hơn... nhà thằng Sun.
Ơ, thì nhà nó gần nhà cậu nhất rồi mà.
Dear thở dài trong khi đứng giữa trời nắng nóng như người điên ở trước ngôi nhà to. Sao lại quên nghĩ tới việc thằng bạn thân nó đi uống rượu thay nước với mấy anh chị cùng mã số của cậu tối qua chứ? Hơn nữa, nó còn không xin quá giang xe về chung (nhưng mà chuyện này cũng có thể đoán trước sẵn rồi. Thằng Sun ấy hả, nếu cách xa chế Dream được thì nó xem như đó là công đức mà nó đã tích được từ lâu rồi). Giờ này chắc say be bét ở trong phòng trọ của mình rồi.
"Ơ, Dear! Vào nhà trước đi con.". Nhưng rồi, tiếng của người phụ nữ trung niên đang lấy xe ra vang lên, làm cho cậu phải nhanh chóng đưa tay lên vái.
"Xin chào mẹ ạ."
"Tới tìm Sun hả? Tối qua Sun không có về nhà đâu con. Nhưng hình như nói với nhỏ Janjao và nhỏ Bulan là sẽ về qua đêm tối nay. Chắc sắp về rồi. À, hay là đã hẹn nhau trước rồi?". Mẹ của đứa bạn tự hỏi tự trả lời, làm cho người nghe chỉ biết gật đầu lia lịa. Thằng bạn miệng chó nó sẽ về hay không về, cậu không quan tâm. Chỉ xin cho Dear có chỗ tránh nạn là đủ.
"Dạ, mẹ! Có hẹn với nhau trước ạ.". Nhanh chóng nhận lời rồi còn giúp kéo cửa cho mẹ của đứa bạn lấy xe ra. Cư xử như trẻ ngoan đóng cửa hàng rào to giống như là chủ nhà mà chủ nhà cũng không trách gì. Chắc rồi, ra vào nhà này thường xuyên muốn chết. Ngay cả khi chủ nhà không cần dẫn đường, cậu cũng có thể lên phòng của thằng Sun mà không có ai la lên rằng ăn trộm vào nhà hết.
Nhưng với tư cách là người tốt, biết phép cư xử, gọi điện xin nó trước đi cũng được vậy.
"Ừm, alôôôôô! Aiiiiii?". Sau khi tiếng bài nhạc chờ bài thứ 3 vang lên, cái người ở đầu dây bên kia mới đáp lại tiếng nhão nhẹt. Dám chắc rằng bây giờ nó đang đem đầu vùi vào gối và sẵn sàng ngủ tiếp.
"Tao đây."
"Tao nào? Tôi không quen người tên là "Tao đây"."
Thiệt chứ, mày ngái ngủ mà mày còn ghẹo gan tao được nhỉ!
"Không có mắc cười! Tao Dear đây. Bây giờ mày đang ở đâu vậy?"
"Chuyện của tao!"
Ờ, bản chất mày chết tiệt lắm. Lúc bình thường thì cười vui, hòa nhập được với mọi người, lúc nó muốn ngủ thì như vậy đó.
"Ờ, chuyện của mày cũng được. Tao chỉ gọi tới nói là bây giờ tao đang ở trước nhà mày nhé. Đang chuẩn bị lên phòng mày. Cho tao xin chơi game, cho tao xin mở máy lạnh, cho tao xin ngủ trên giường mày, cho tao xin đọc truyện tranh..."
"Ờ, mày muốn làm gì thì làm đi. Tao ngủ! Chiều nay gặp, bye.". Cậu bỏ công ghẹo gan cho nó tỉnh dậy nói chuyện rồi đó, thằng Sun lại chen vào ngang xương, nói ào ào với cậu rồi cúp máy luôn.
"Xem như là mày cho phép rồi nhé. Tao sẽ ngủ ở đây, không chịu về nhà luôn, chờ đó mà xem.". Dear thở dài não nề. Rõ ràng là ngày nghỉ, tưởng đâu sẽ được nằm lăn lộn trong phòng của mình. Ai mà lại muốn đắm mình trong nhà người ta như vậy chứ. Nhưng mà sự lựa chọn có ít, kêu cậu gọi cho đứa bạn khác thì cậu cũng lười rồi.
"A, tại sao lại ngu như vậy chứ? Đúng là điên mà. Người ta thể hiện ra như vậy rồi, còn ngu mà nghĩ nhiều nữa."
Nhưng rồi, ngay khi bước chân vào trong nhà, tiếng kêu một cách không hài lòng của ai đó liền vang lên, làm cho cậu nghĩ rằng có phải mình đang bị chửi không vậy? Thì vậy đó, vừa bước vào, cái từ "ngu" bay xung quanh người cậu liền luôn đó. Và hình ảnh thấy được làm cho Dear chỉ biết chau mày vào nhau.
Bé gái tóc ngắn ngang tai trong bộ đồ ở nhà đang làm ra vẻ giống như muốn ném máy tính xách tay trên đùi với sắc mặt hờn giận. Đó là Bulan, em út trong nhà mà không phải sao?
"Bị cái gì vậy em?"
*Ngoắt*
"Aaaa! Anh Dear yêu dấu ơiiii! Anh dâu của Bulannnn!"
Đáng yêu là ở chỗ anh Dear yêu dấu ơi, nhưng không đáng yêu ở chỗ tao là vợ thằng Sun từ hồi nào!
Bé gái trước mặt đặt máy tính xuống ngay lập tức rồi phóng tới đứng trước mặt, mỉm cười ngọt ngào, kêu lên lớn tiếng kiểu như cho cả nhà biết rằng cậu đã ngủ với thằng Sun (?) rồi đó.
"Anh Dear tới tìm anh Sun hả? Anh Sun vẫn chưa về. Nhưng anh ấy nói rằng sẽ về chiều tối nay, hôm qua nói chuyện trên LINE vậy đó. Nhưng mà chắc anh Dear đã biết sẵn rồi, là người yêu với nhau mà nhỉ?". Bulan nói trong khi mỉm cười thích thú cực kỳ, làm cho người bị nhồi nhét không chừa một ngày nào thở một hơi dài.
"Anh đã nói bao nhiều lần rồi là anh không phải người yêu của thằng Sun."
"Ơ? Nhưng mà anh Sun nói là "có được" anh rồi mà."
Thằng quỷ Sun, tao nói bao nhiêu lần rồi là ngưng chiều lòng em mày giùm đi. Cái vụ hỏi gì cũng ờ ờ trước như vậy, nó làm cho tao cực nhọc biết không? Tập làm trái ý em mày một lần thôi được không vậy?
"Chưa có gì với nhau và chưa có làm người yêu nhau nữa. Ok?". Dear giải thích lần thứ mấy trăm rồi không biết. Và cô bé tóc ngắn mặt mũi đáng yêu mà cậu nói luôn rằng lớn lên nhất định sẽ rất là xinh đẹp liền lắc đầu qua lại rồi mỉm cười ngọt.
"Không ok ạ. Thiệt là, anh Dear đừng có cứng miệng nữa. Các anh rõ ràng là bạn thân có tình ý với nhau. Chị Janjao cũng khẳng định rồi. Không cần sợ mẹ của em không chấp nhận được đâu. Mẹ thích anh Dear muốn chết. Gia đình tụi em rộng mở lắm ạ."
Đi mà rộng mở một mình đi!
Dear thở dài thêm một hơi nữa. Thấu hiểu đứa bạn thân ngay tức thì. Nếu em nó tin tưởng nghiêm túc tới như vậy, không có gì lạ nếu nó ờ ờ cho đỡ phiền phức. Hên là có một mình Bulan thôi, nếu nhỏ Janjao cũng ở đây nữa...
"Ơ, sao anh Dear tới được đây vậy?"
Ối! Thiệt là không nên nghĩ tới nó mà!
Nhưng rồi, giọng ngọt ngào của bé gái tóc dài bước tới từ sau nhà cùng với túi bánh to liền lên tiếng chào hỏi, làm cho người bị bắt chuyện làm vẻ mặt như muốn chết khi mà...
"Tới tìm anh Sun ạ? Anh Sun vẫn chưa về. Anh Dear lên phòng đợi cũng được đó ạ. Anh Sun về chắc mừng lắm. Người yêu nằm đợi trên giường. Khíc khíc khíc!". Nếu cái đứa em mức độ ship ở mức 10 thì đứa chị của nó bước vào hàng trăm rồi. Tới nỗi Dear không nhịn được mà thắc mắc với chính mình, sao tao lại có thể không lỡ nghĩ theo 2 cái đứa này nhiều năm vậy chứ? Nó chơi áp lực tâm lý mỗi lần gặp như vậy mà.
"Mà mấy đứa đang làm gì vậy?". Khi không muốn thừa nhận và chịu không nổi ánh mắt long lanh của em gái đứa bạn được, thế là đổi chủ đề luôn cho rồi. Làm cho Bulan mở to mắt rồi em nó liền đi qua kéo tay cậu tới ngồi cùng nhau ở ghế salon.
"Đây, đây, đây! Anh Dear, Bulan đang đọc tiểu thuyết mới. Nó gây khó chịu lắm luôn đó anh. Đây, nam chính "hôn môi"..."
*Hức*
"...rồi, mà "thụ chính" lại ngu ơi là ngu nhỉ..."
*Hức*
"...Tự suy diễn là người ta vô tình rồi còn "trốn người ta" nữa. Nó gây khó chịu cực kỳ của cực kỳ luôn vậy đó.
Không đâu nhé, tôi không có tật giật mình đâu nhé. Không có tật giật mình đâu. Cái vụ mà giật mình 2 lần ở trên đó, không phải tôi.
Dear nói với chính mình bằng giọng lí nhí. Cảm thấy không thể nhìn vào mắt 2 đứa trước mặt cho lắm. Chỉ biết quay mặt qua nhìn màn hình mà Bulan chỉ tay vào, ánh mắt vô tình kéo theo từng chữ cái rồi mặt tái nhợt đi một chút.
...Anh có ý gì với em hay là anh chỉ... vô tình...
Chết tiệt, tại sao cùng một tình huống với tao luôn vậy?
Hỏi bản thân với giọng nhỏ thêm một chút nữa rồi mỉm cười khô khan, nghe 2 đứa nhỏ bình luận tiểu thuyết một cách say sưa. Cầu nguyện rằng bây giờ đừng quay qua hỏi cậu gì hết. Bởi vì bản thân cậu bây giờ cũng đang... trốn... trốn tránh anh Porsche.
"Nhưng anh Dear không có như vậy đâu nhỉ! Anh Sun yêu anh Dear muốn chết, chắc là hơn mức hôn rồi nhỉ? Khíc khíc!". Nó còn có mặt mũi mà khíc khíc nữa. Đã nói nhiều lần rồi rằng không phải là người yêu với nhau, không có quen nhau, không có ngủ với nhau nữa.
"Ờ... vậy anh hỏi chút. Hai đứa sẽ làm gì nếu bị con trai hôn như vậy?". Cậu hỏi em nó cái quái gì vậy?
Dear thở dài thêm một hơi, đợi nghe ý kiến của 2 đứa nhỏ đang quay qua nhìn mặt nhau, trước khi Janjao mỉm cười với cậu rồi nói một cách hăng hái tột cùng.
"Nếu là Janjao ấy hả? Không trốn đâu anh. Đây, đây. Nam chính cũng có ý mà, nếu không thích, không dao động thì hôn làm gì? Là em, em sẽ khiêu gợi lại, quyến rũ lại cho tởn, cho một mất một còn luôn. Thấy rõ ràng là thích nhau, sao lại cứng miệng vậy chứ?"
"Nhỉ, nhỉ! Bulan đồng ý. Nếu người ta không yêu không thích, tại sao người ta lại hôn chứ? Bạn thụ chính truyện này nghĩ nhiều quá rồi. Hôn qua thì hôn lại đi chứ, dễ ợt.". Hai đứa nhỏ gật đầu lia lìa rồi mỉm cười ngọt, làm cho người nghe gãi gò má nhè nhẹ. Không muốn phá đi giấc mơ của em nó đâu, nhưng mà...
Con trai có thể quan hệ với nhau, với người không hề yêu được đó. Đâu phải tất cả con trai đều như nam chính trong tiểu thuyết đâu. Vậy anh Porsche... là người con trai như thế nào?
Dear lắc đầu mạnh, đuổi đi suy nghĩ điên khùng về anh trai nhà bên cạnh ra khỏi đầu lần nữa. Nhưng bộ não lại ghi nhớ lời khuyên của 2 đứa em gái vào đầu mà không cần phải cố gắng dù chỉ một chút.
Quyến rũ hả? Hay là nên thử xem?... Điên quá, Dear! Mày định đem lời khuyên của con nít 14 tuổi và 16 tuổi để làm thiệt ấy hả?
Tự hỏi chính mình nhưng vẫn nghe lời mà 2 đứa em nói với nhau mà không sót một câu nào hết.
***********************************************
Bên trong phòng ăn của nhà Akkharamethakorn, con trai cả của gia đình đang chau mày khi chỉ thấy bạn thân đang ngồi tám chuyện với ba mẹ sinh thành, nhưng lại không có bóng dáng của cậu nhóc nhỏ con, chủ nhân của đôi môi đỏ đỏ mà cậu hôn vào hôm trước.
"Ơ, Porsche! Tới ngồi đi, nhanh lên. Tớ đói rồi.". Ngay khi thấy cậu, Dream liền kêu lên chào hỏi giống như đây là nhà của mình, làm cho người nghe bật cười thành tiếng.
"Hừ hừ, ai mới là con của chủ nhà vậy?"
"Tớ chứ ai. Còn cậu là bảo vệ thôi là đủ rồi. Không biết về nhà cửa gì hết. Không biết là bác Nee lo lắng sao?". Khi mở đường cho một cái thôi, nàng Darinpan sẽ không ghi điểm cho chính mình sao? Mặc dù cả ba lẫn mẹ cậu đều thương tới mức không biết nên thương làm sao nữa rồi.
Suy nghĩ làm cho cậu chỉ biết lắc đầu nhẹ rồi quay lại chuyện cũ.
"Còn Dear thì sao?". Cậu nói trong khi buông người ngồi xuống ghế, làm cho mẹ cậu lên tiếng ủng hộ một chút.
"Đúng rồi, em nó đâu rồi Dream?". Câu hỏi làm cho người nói là đói, đang xiên tôm chiên xù bỏ vào miệng mà không thèm đợi ai, liền ngẩng mặt lên mỉm cười với người lớn, nói một cách ngoan hiền.
"Dream quên nói với bác, tại hồi chiều lúc bác tới mời Dream, Dream tưởng đâu em nó ngồi chơi game ở trên phòng. Rồi mới thấy tờ ghi chú phía trước tủ lạnh, hôm nay Dear tới nhà bạn. Hình như sẽ về tối tối lận, nên có mình Dream đem bao tử tới ăn nhờ thôi.". Vừa nói vừa mỉm cười với người lớn một lần nữa, mà không hề quay qua nhìn Purin lúc này đã bất động ngay lập tức.
"Nhưng lạ lắm ạ, lúc đầu Dear nói là sẽ ở nhà cả ngày. Rồi trời cũng không có mưa, lại đi phơi đồ trong nhà. Cứ như là trốn ai vậy đó.". Than thở bình thường vậy thôi mà làm cho Purin càng im lặng hơn. Đôi mắt sắc bén nhìn mặt bạn thân rồi quay mặt đi hướng khác khi cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy trái tim.
Dream nhờ cậu chăm sóc em trai, nhưng cậu lại đi