Cái chết đột ngột của ba mẹ em hình như đã khiến Young Min gặp phải chút rắc rối. Anh từng hứa sau khi họ chết sẽ đưa ba mẹ xuống Trung giới sống cùng Yên Vũ, nhưng điều đó vốn chỉ là một lời nói dối. Nơi đây chưa từng cho phép dung nạp bất cứ con người nào nếu không có mối quan hệ hôn nhân với người cai quản. Trường hợp Tuyết Vinh ngày trước có thể xem như đã phạm quy rất trầm trọng. Nếu không phải người phụ nữ bắt cóc em đã chết, bà ta ắt sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Nhưng vấn đề lớn của Young Min bây giờ là tội danh lừa gạt, dụ dỗ. Chỉ cần Yên Vũ nổi giận kiện cáo, anh ấy nhất định phải đối mặt nhiều rắc rối. Những người biết chuyện đều không lo lắng vì họ đã biết tình yêu của cô bé sẽ không bao giờ cho phép em làm bất cứ điều gì có hại đến người đàn ông này. Duy chỉ có anh Chín, kẻ được Yên Vũ dành hết sự quan tâm và thương nhớ lại hoài nghi và lo lắng. Anh không biết mình đã và đang đem tình cảm của cô gái tội nghiệp kia dìm chết mỗi ngày, mỗi ngày...Nhưng càng dìm nó, tình yêu ấy lại càng vùng vẫy muốn sống sót. Đến một lúc nào đó, khi kẻ dìm thấy mỏi hoặc người bị dìm không còn sức để chống trả... cục diện cuối cùng sẽ đi về đâu?
Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn em, cô gái vẫn đang nằm lặng im trên ghế. Khóc nhiều quá làm cô bé bị mỏi mệt. Ngủ nửa ngày trời cũng chưa tỉnh. Tôi không dám để lại mình em trong phòng nên đành mang tới đây. Mấy tiếng đồng hồ ngồi lục tung mớ sổ sách mà chỉ mới tìm được tên của Đặng Huệ Lâm…Bà đầu thai kiếp khác đã được mấy ngày. Cuộc đời không có tội danh gì đáng nói. Chỉ mắc lý do chết rất kỳ lạ.
Tôi nhíu mày đọc tên các loại thuốc được ghi trong sổ, tự nhiên lại có cảm giác quen quen kỳ lạ. Hình như đã từng nghe các anh nhắc đến. Số người có nguyên nhân chết như thế này cũng nhiều, mà chỉ xuất hiện ở một số nơi nhất định. Tò mò về cái chết bí ẩn, tôi liền kêu lão Hùng gọi ngay người vẫn giám sát mẹ Yên Nhi đến.
- Tiểu vương gia. – Thành Trung thoáng đưa mắt nhìn em rồi kính cẩn cúi đầu.
- Anh là người giám sát Đặng Huệ Lâm?
- Dạ, nhưng chỉ có hai mươi năm cuối đời...Chú Tòng phụ trách hai mươi tám năm trước đó đã mất nên chuyển nhiệm vụ sang cho tôi.
- Vậy bà ấy chết thế nào? – Đây mới chính là vấn đề quan trọng nhất – Mấy loại thuốc này từ đâu mà có?
- Do một y tá trong bệnh viện tiêm vào.
- Y tá? – Tôi khó hiểu hỏi lại – Y tá nào lại đi tiêm chết bệnh nhân chứ? Là cô ta thiếu hiểu biết hay cố tình?
- Chuyện này tôi thật sự không rõ. Chỉ thấy hành động của cô ấy khá bình tĩnh, từ tốn.
- Cô gái đó tên gì?
- Thẻ y tá nghi là Tống Lynda.
- Gọi người giám sát Tống Lynda đến đây! – Tôi không chút chần chừ, liền đưa ra quyết định.
Thành Trung vừa bước ra thì lão Hùng đã lập tức bước vào, trên tay cầm theo một quyển sổ vẫn còn khá mới.
- Tiểu vương gia, đây là thông tin cái chết của Triệu Ngọc Minh. Tôi mới tìm được trong đống hồ sơ được Đại vương gia giải quyết.
- Tốt lắm, mau mang đến đây. – Cẩn thận dời hết chồng giấy tờ qua một bên để tạo ra một khoảng trống, tôi nhanh chóng lật ra trang quan trọng - ...Bị đâm nhiều nhát chí mạng. Do mất quá nhiều máu mà chết?
Ông ấy mất đúng vào ngày diễn ra lễ thành hôn của Yên Vũ. Tôi lúc đó đang bị ba cầm tù nên đương nhiên chẳng biết gì. Nhưng tại sao...tại sao anh Cả lại phán quyết đưa Triệu Ngọc Minh vào...địa ngục?
- Có chuyện gì không ổn sao? – Người đàn ông đứng trước mặt lo lắng nhìn tôi – Có cần tôi gọi thêm ai tới?
- Đưa ngay người giám sát Triệu Ngọc Minh cùng với sổ ghi tội danh vào đây. – Tôi thất thần nhìn cô gái vẫn đang nằm ngủ say – Sẵn tiện tìm hiểu xem ông ấy đang được giam ở phòng nào trong địa ngục...
- Địa ngục? – Lão Hùng thoáng sững người, nhưng chỉ sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh – Tôi sẽ làm ngay!
Mẹ mất vì y tá tiêm thuốc độc. Ba bị người ta đâm đến chết. …Cứ đà này, chưa biết chừng còn phải lôi hết dòng họ nhà em ra xem xét.
- Tiểu vương gia! – Thành Trung lúc này đã quay lại, hối hả đem tin tức có được ra trình báo – Ba mẹ Tống Lyda là người Hàn. Bản thân cô ấy cũng được sinh ra ở đó nên người giám sát không thuộc địa bàn chúng ta.
- Đất Hàn? - Chẳng phải thuộc quyền quản lý của anh Chín sao?
- Sai người sang đó mời kẻ giám sát Tống Lynda về đây. – Tôi quyết định giao cho Trung một mẩu giấy – Nói với anh Chín, đây là việc có liên quan đến ba mẹ vợ của anh ấy.
Người thanh niên vừa mở cửa bước ra cũng là lúc Lão Hùng cùng một ông già tóc bạc hơn nửa chậm rãi bước vào. Thong thả chỉ tay vào cái ghế gần nhất, tôi từ tốn ra hiệu cho ông lão hãy ngồi xuống. Bàn tay sau đó liền nhận lấy quyển sổ dày màu vàng đang được dâng tới. Lật tìm theo ngày mất, tôi nhanh chóng tìm ra danh mục ghi các tội danh của