Tạm gác lại việc tìm hiểu về Phạm Sỹ Nguyên và Tống Lynda, ngay trong tối hôm đó, tôi đã đưa em viếng thăm địa ngục vừa được sửa sang lại ít ngày. Thái độ bình tĩnh của cô bé lúc đón nhận mọi việc khiến lòng tôi khiếp sợ. Chẳng lẽ nước mắt em đã không còn giọt nào để chảy? Hay là trái tim yếu ớt đã không còn chỗ nào lành lặn để bị tổn thương hơn nữa? Trời ơi, Yên Nhi! Làm ơn đừng hù dọa anh như thế!
- Sẵn sàng chưa? – Tôi cẩn thận vỗ vào vai cô ấy trước khi hạ lệnh mở cửa.
Em nhìn tôi, vươn người hít thật sâu rồi chậm rãi gật đầu. Ổ khóa khẽ xoay nhẹ trước khi cánh cửa tự lùi về sau nửa tấc. Tiếng gào hét trong điên loạn và âm thanh dộng ình ình nhanh chóng theo khe cửa bay ra làm Yên Nhi giật mình lùi về sau mấy bước.
- Đừng sợ. – Tôi nhanh chóng vòng tay mình qua eo em – Anh cam đoan sẽ không có máu me hay bất cứ màn tra tấn thiếu nhân tính nào. Ba em chỉ vì không chịu nổi sự buồn chán nên mới trở nên như vậy.
Từ lúc đổi qua phương thức trừng phạt này, địa ngục quả thật trong lành hơn hẳn. Không máu tươi, không những dụng cụ tra tấn ác nghiệt. Nhưng vấn đề cách âm cũng trở nên phức tạp. Vì con người khi phát điên mà không có phương tiện giải tỏa thường gào hét rất ghê rợn. Chỉ được cái, sự đau khổ theo hình thức này lại rất có giá trị, làm hoa trong vườn mọc nhiều lên trông thấy.
- Mình vào thôi! – Tôi đưa tay đẩy cánh cửa rồi ôm vợ bước vào – Cứ ở cạnh anh là được.
Hình ảnh Triệu Ngọc Minh đang vò đầu chạy vòng quanh phòng, vẻ mặt đầy điên dại khiến Yên Nhi kinh hãi. Ánh mắt ông vừa quét qua, đã thấy người em co rúm lại. Nỗi khiếp sợ và đau xót cùng đan xen trong những giọt lệ đang chậm rãi lăn xuống.
Dường như nhận ra được gương mặt quen thuộc, ba em bỗng thôi gào rú mà đứng một chỗ, thở hồng hộc. Ánh mắt hoang dại từng chút trở nên bình tĩnh, gắt gao dán chặt lấy người em như không tin được.
- Yên Nhi? – Người đàn ông ngờ ngợ gọi tên cô bé – Là con sao?
- ...
- Con cũng chết? Ai đã giết con? Ai dám làm hại con hả?
Những câu hỏi liên tiếp được đưa ra nhưng không nhận được câu trả lời. Yên Nhi sợ Triệu Ngọc Minh không chỉ vì dáng vẻ đáng sợ vừa rồi mà còn có sự thật về âm mưu mà bấy lâu ông ta vẫn che giấu. Tình cảm cha con cùng nỗi sợ hãi đấu đá nhau đã làm mọi lời nói của em nghẹn lại. Không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Hai bên im lặng nhìn nhau suốt nhiều phút đồng hồ. Nhưng đến cuối cùng, bảo bối khép nép trong lòng cũng mở miệng nói được một câu duy nhất.
- Con mừng vì mẹ sẽ không bao giờ biết....
- Yên Nhi, con đang nói gì thế? – Người đàn ông có chút giật thót – Mau tìm cách giúp ba ra khỏi chỗ này. – Ánh mắt hung hăng lại bắn về phía tôi - Anh ta là ai ?
- Là chồng của con.
- Chồng con? Con lấy chồng khi nào? Hai đứa làm sao vào đây được? Mau nói tên khốn kiếp cai quản nơi này thả ba ra nhanh nhanh chút. Ba sắp chịu hết nổi rồi.
- Tôi chính là tên khốn kiếp mà ông nói.
Yên Nhi, hãy tha lỗi cho anh. Anh không có cách nào gọi cái người vô nhân tính kia là ba như em được. Nãy giờ phải cùng ông ta hít chung một bầu không khí, đối với anh đã là cả một sự chịu đựng.
- Cậu...?...Sao có thể?....Yên Nhi, chuyện này thật ra là thế nào?
- Em muốn về nhà! – Cô bé bối rối quay mặt đi, khẩn nài – Ngay bây giờ, được không anh?
- Được, đương nhiên là được…Chúng ta rời khỏi nơi này sớm chừng nào thì tốt chừng ấy.
- Đợi đã, Yên Nhi, con không thể bỏ ba lại đây như vậy!
Cảm nhận Triệu Ngọc Minh đang từ phía sau nhào tới, tôi nhanh chóng đem em đẩy vào sau cánh cửa. Sau đó xoay người, mạnh mẽ xách cổ người đàn ông dí vào vách.
- Đừng có ở đây mà một hai gọi tên cô ấy. – Tính kiên nhẫn của tôi đã không thể nhịn thêm được nữa - Tư cách làm ba của ông đã mất từ lâu rồi.
- Cậu biết gì mà nói? Đây là chuyện của cha con chúng tôi. – Người đàn ông ra sức vùng vẫy – Yên Nhi, ba biết con vẫn đang ở ngoài đó. Đừng nghe những lời lẽ xuyên tạc từ người khác. Con nhất định phải tin ba. Ba yêu thương, chăm sóc con suốt hai mươi năm trời, chẳng lẽ con chẳng hề nhớ?
- Cứ ở đây mà suy nghĩ về