- Em thật sự muốn làm điều này? – Hồng Phương ngỡ ngàng nhìn sâu vào mắt tôi – Chẳng phải hôm qua còn...
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế. Dù sao vợ chồng ông ấy cũng là người thân duy nhất còn sót lại của tôi. Nếu thật sự muốn Cảnh Huy có thể ra đi một cách thanh thản, anh nhất định phải giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này.
- Còn chú Tuần thì thế nào? Em đi rồi, ai sẽ lo cho ông ấy?
- Chú Kha và chú Phú... – Tôi thoáng ngập ngừng - ...Và cả anh.
- Nhưng...Em có thể bị phát hiện, thậm chí không còn khả năng bước ra khỏi căn nhà ấy...
- Điều ông ta muốn chính là nhìn thấy tôi chịu đau khổ. Người đàn ông ấy sẽ không bắt tôi chết một khi trong đời tôi còn chưa lóe lên tia hạnh phúc. Mà điều này lại hoàn toàn không có khả năng xảy đến.
Trạng thái trầm mặc của Phương đã phần nào cho thấy tâm trạng hiện tại nơi anh. Tôi biết Cảnh Huy ra đi bất ngờ, để lại người cha già nằm hôn mê trên giường bệnh cùng cô vợ chất chồng nỗi oán hận đã khiến Hồng Phương có cảm giác mình cần phải cưu mang gia đình này. Lợi dụng lòng tốt đó của anh, tôi muốn tận dụng tối đa các nguồn lợi từ phía cảnh sát.
Hồng Phương biết rõ khúc mắc về cái chết của gia đình là điều duy nhất níu chân tôi tại chốn nhân gian này. Anh cũng biết cái chết oan uổng của chồng khiến tôi không thể từ bỏ việc buộc hung thủ phải trả giá. Nếu Phương ra sức ngăn cản lý do sinh tồn duy nhất này thì chẳng phải tự tay anh đã đẩy vợ của bạn mình vào chỗ chết sao? Đừng cố tìm cách vùng vẫy hoặc trốn tránh sự việc nữa. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất là chấp nhận lời yêu cầu của tôi.
- Nếu chúng ta không sớm tìm ra chứng cứ buộc tội tên giết người vô nhân tính đó, hắn chắc chắn sẽ không để cho ba được sống yên ổn. Chắc không phải anh cũng cho rằng vụ việc máy thở vừa rồi là tai nạn chứ?
- ...
- Hôm nay anh có thể bảo vệ được cho chúng tôi nhưng ngày mai thì thế nào? Chẳng lẽ cả đời này của tôi lúc nào cũng phải sống trong nỗi lo sợ bị người ta ở sau lưng một phát bắn chết? Chẳng lẽ anh muốn tôi ngồi đây mà ôm nỗi đau về cái chết của chồng cho tới khi nhắm mắt?
Bình tĩnh nhìn sâu vào mắt chàng thanh tra, tôi gằng giọng nói ra từng tiếng. Trong lòng bắt đầu có cảm giác cú tăng tốc của mình đã sắp về đích.
- Hồng Phương!
- Em phải thường xuyên liên lạc với anh. – Người đàn ông cuối cùng cũng chấp nhận xuống nước – Phải báo cho anh biết tất cả mọi động tĩnh.
- Chỉ khi nào có cơ hội. Tôi cần phải lấy được lòng tin của ông ấy trước.
- Nhưng anh thật sự không hiểu...Em dựa vào đâu lại có thể kết luận Phạm Sỹ Nguyên là hung thủ một cách chắc chắn như vậy?
- Đây vốn là...một bí mật!
Đều vì các người biến tôi trở thành thế này. Vì các người mà trái tim này trở nên quá chật chội đễ chứa thêm khái niệm về lòng tốt và sự tha thứ. Khi con người đã không còn gì để mất, họ sẽ trở nên hùng mạnh và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
- Còn một điều anh nghĩ em nên biết … – Phương bất chợt nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại - …Hôm qua, Lynda đã vượt ngục….
- Yên Nhi! – Đặng Tuệ Hà điên cuồng vồ lấy tôi, nức nở – Yên Nhi của dì!
- Con bé bị làm sao? – Phạm Sỹ Nguyên ở bên cạnh, khẽ khoanh tay ngắm nhìn – Tại sao phản ứng của nó lại chậm chạp như vậy?
- Cô ấy đã hôn mê một thời gian dài. – Hồng Phương cũng bình tĩnh hoàn thành tốt vai diễn - Lúc tỉnh dậy thì có nói được vài câu. Sau đó thì sự tỉnh táo không còn được duy trì ổn định nữa. Bằng không, chúng tôi cũng không phải đợi đến bây giờ mới tìm ra cách liên lạc với ông bà.
Ánh mắt đờ đẫn của tôi hình như đang làm anh thấy choáng. Nếu không vì cả hai đã có thỏa thuận từ trước, chưa biết chừng Phương cũng bị mắc bẫy.
- Là ai đã làm cháu tôi trở thành thế này? Các anh đã bắt được hắn hay chưa? – Tuệ Hà nuốt nước mắt, vuốt lại mấy sợi tóc bị chính mình làm rối – Con bé trước giờ không gây thù oán với ai. Sao lại có người nhẫn tâm đối xử với nó như vậy?
- Dựa vào những chứng cứ chúng tôi có được, người chủ mưu mọi việc chính là Tống Thanh Thiện, bạn học cùng lớp với Yên Nhi. Giữa họ đã xảy ra vài hiểu lầm có liên quan đến cái chết của Tống Văn Chu. Mọi việc vẫn đang được điều tra làm sáng tỏ...Nhưng cô gái này hiện đang rất cần được người thân chăm sóc.
Nếu Phạm Sỹ Nguyên đã có thể vào tận đây để mưu sát Khương Cảnh Thuần, ông ta đương nhiên cũng sẽ tìm hiểu được tình trạng thật của tôi mấy ngày qua. Và dù đã có sự sắp xếp với bên bác sĩ và bệnh viện thì hành trình thuyết phục Sỹ Nguyên vẫn vô cùng gian nan, phức tạp. Hành động của tôi mấy ngày tới tuyệt đối không được xảy ra chút sơ sót. Bản thân Phương lại càng phải cẩn trọng. Tôi đã bàn với anh, những chuyện gì có thể bám sát sự thật thì cứ để nó y nguyên như vậy, ít nhất cũng không làm đối phương nảy sinh thêm sự ngờ vực.
- Sau khi nghe tin bệnh nhân Khương Cảnh Thuần suýt chết vì sự cố máy thở, Yên Nhi đã khóc thét trước khi ngất xỉu. Đến bây giờ vẫn chưa khôi phục tinh thần. Vừa nãy bác sĩ đến kiểm tra thì nói là do bị chấn động quá mạnh, cộng thêm cơn hoảng loạn lúc đầu nên mới lâm vào trạng thái này. Nhưng theo những gì chúng tôi điều tra được, Khương Cảnh Thuần chỉ là ba của một thầy giáo trong trường. Căn bản không có mối liên hệ đặc biệt nào với Yên Nhi. Tại sao cô ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?
- Ngày trước...con bé có vẻ thân thiết với một người tên là Khương Cảnh Huy. – Dì của Yên Nhi mơ hồ nhắc lại – Có khi nào chính là con trai của người đàn ông đó không?
- Ý anh muốn nói, tình trạng mất ý thức của con bé chuyển biến theo