Yên Nhi, con thấy trong người thế nào? – Bà Lâm ngồi một bên giường, chậm rãi đưa tay vuốt tóc con gái.
Gương mặt phúc hậu ngập trong vẻ lo âu khiến Tuyết Vinh có chút cảm động. Cô là trẻ mồ côi nên chưa từng biết cảm giác được mẹ quan tâm là thế nào.
- Đây là đâu?
- Bệnh viện – Mẹ Yên Nhi khẽ thở dài – Con đột nhiên ngất xỉu trên trường.
Đúng rồi, Tuyết Vinh hình như đã bắt đầu nhớ lại. Chính tiếng leng keng kia là lý do khiến cô bị bất tỉnh. Mà nó từ đâu ra, do cái gì tạo thành thì vẫn chưa được xác định.
- Bác sĩ nói con bệnh gì?
Người ta hẳn phải khám cho cô rồi. Có thể là không biết bao nhiêu lần. Bản thân Vinh đang muốn tìm ra nguyên do khiến cơ thể mình có những phản ứng kỳ lạ như vậy.
- Họ bảo có thể cơn chấn động còn ảnh hưởng tới con. – Giọng một người đàn ông chậm rãi vang lên.
Tuyết Vinh bấy giờ mới ý thức được sự tồn tại của ông Minh trong góc phòng.
- Con cần ở lại bệnh viện hết hôm nay. – Ba của Yên Nhi nói mà như ra lệnh – Chuyện đi học cứ tạm thời gác lại.
- Không được, con phải… - Vinh còn đang định viện lý do đã nhận ngay cái lắc đầu từ chỗ mẹ. Câu nói vừa thốt ra phân nửa cũng tắt lịm - …Phải…phải…
- Phải đi gặp anh chàng tên Cảnh Huy chứ gì?
A, sao ông ấy lại biết? Chẳng lẽ thầy Huy đã nói hết sự thật về thân thế của cô cho ba mẹ Yên Nhi biết rồi sao?
- Con đó…Nếu không xảy ra chuyện lần này thì còn định giấu đến bao giờ?
- Mẹ à, không phải con muốn giấu mà là chưa có cơ hội để nói.
Chà, cô nhất định phải tìm dịp cảm ơn Cảnh Huy. Không biết anh dùng cách gì mà thuyết phục được ba mẹ Yên Nhi tài tình như thế.
- Cái gì cũng quên, chỉ có người trong mộng là nhớ - Ông Minh nghe xong thì bất ngờ cười hạt, không thể nhận ra hàm ý ẩn phía sau là vui vẻ hay tức giận.
Thật ra Tuyết Vinh cũng không biết mình có yêu Thần Tuyên hay không. Nhưng anh dù sao cũng là chồng cô. Mà chồng thì xem như người trong mộng cũng không có gì quá đáng.
- Ba mẹ, anh ấy và con rất thân thiết. – Vinh mới hai ngày ngắn ngủi đã theo thói quen, gọi ông bà là ba và mẹ - Hiện tại, con chỉ mong có thể sớm gặp lại ảnh.
- Đúng là con gái lớn đều thành con người ta. – Ông Minh bấy giờ mới nở một nụ cười thật sự – Nhưng cái thằng đó kể cũng là người có ăn học. Nó hơn con cả một cái đầu.
- Ba, ba nói gì vậy?
- Yên Nhi – Bà Lâm lại đưa tay vuốt tóc cô – Ba mẹ lớn rồi nên biết cả. Kể từ lúc nhìn thấy thầy Huy, thấy cách cậu ta quan tâm con, mẹ đã ngầm đoán ra phần nào.
Trời ơi, họ đang nói gì thế? Vinh sắp sửa loạn óc lên rồi đây.
- …Sau đó lại nghe Yên Vũ bảo chiều nay Cảnh Huy nghỉ dạy ba tiết để ngồi canh chừng con, lòng mẹ lại càng thêm khẳng định…
A, thì ra là con nhỏ nhiều chuyện. Mách lẻo như thế thảo nào nãy giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
- Nhưng làm gì thì làm, cấm đụng tay đụng chân, cả đi chơi khuya cũng không được – Ba Yên Nhi lạnh lùng ra thánh chỉ - Việc học vẫn là quan trọng nhất.
Cuối cùng thì Tuyết Vinh đã hiểu. Nãy giờ chỉ có cô là con ngốc nên mới nghĩ không đâu.
Khoảng bảy giờ thì Cảnh Huy tới. Trong tay còn mang theo một cái hộp. Ba mẹ Yên Nhi như muốn tạo điều