- Thầy cũng thật tự tin. – Tuyết Vinh suýt nữa đã bị sặc nguyên ngụm cháo to – Tôi chỉ nói giống về tính cách chứ đâu đề cập đến ngoại hình.
- Thế à? Vậy trong tưởng tượng của em, tôi và Si-rô ai đẹp trai hơn?
Đây cũng có thể xem như một câu hỏi sao? Da mặt Cảnh Huy hình như còn dày hơn cô tưởng.
Tuyết Vinh nhất thời bất động, cặp mắt hình viên bi dán chặt vào chàng trai trước mặt như đang âm thầm thực hiện phép so sánh. Ngay từ đầu, cô đã có thể khẳng định con người này chẳng sở hữu chút đặc điểm nổi trội gì về ngoại hình. Tuy nhiên, tính cách và cặp mắt u buồn lại chứa đựng lực hấp dẫn lớn. Đây phải chăng cũng được xem như một loại vẻ đẹp?
- Si-rô…Hình như không bằng thầy. – Tuyết Vinh cuối cùng cũng nói ra được những lời lẽ thật lòng đó.
Đằng nào cũng là sản phẩm trong trí tưởng tượng của cô. Vinh có để mắt thẩm mĩ bị chi phối bởi trí tò mò một chút cũng chẳng hại.
- Em nói thật à? – Giọng Huy đong đầy cảm xúc của người vừa vượt qua cam go thử thách để chiến thắng.
Tuyết Vinh không trả lời mà giả đò ngó lơ chỗ khác. Chuyện khó nói như vậy còn bắt người ta phải lặp lại. Anh ta muốn gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.
Gương mặt bối rối sau đó liền vội vàng cúi xuống phần cháo đang ăn dở.
Tại sao lúc nào ở cạnh cô, Huy cũng có cảm giác như hai người đã quen biết từ lâu lắm rồi? Thứ tình cảm này so với Yên Nhi hình như còn thân thiết hơn nữa. Nhưng thời gian tiếp xúc giữa anh với hai cô gái này lại hoàn toàn chênh lệch. Nếu Tuyết Vinh tính bằng ngày thì quen biết của Huy và Yên Nhi phải đo bằng năm.
- Lần trước, em có nhắc đến một người tên Thần Tuyên. Anh ta là ai vậy?
- Chồng tôi. – Cô ngẩng đầu nhìn anh, gò má vẫn còn lưu lại dấu vết của sự ngại ngùng ban nãy.
- Chồng? – Cảnh Huy suýt nữa té khỏi giường - Còn trẻ như vậy đã có chồng rồi sao?
- Hôm đó là đêm tân hôn của chúng tôi. – Vinh lại lí rí thừa nhận. Trước mặt anh, mọi sự tự tin hình như đều biến mất – Lúc mở mắt ra, anh ấy đã không còn ở đó nữa.
- Vậy giữa hắn và em…Hai người…?
- Còn chưa kịp làm gì cả.
Phù!!!!
Vậy mà không chịu nói sớm. Hại anh vã mồ hôi hột đầy mình.
- Tôi vốn định quay lại đó để tìm hiểu xem lý do gì đã đưa mình đến đây…
- Khi nào cần, cứ gọi. – Huy phát lạnh khi nghĩ đến chuyện lúc nào đấy, Tuyết Vinh có thể sẽ một mình quay lại con hẻm - Tôi tình nguyện làm tài xế không công cho em.
- Thầy…Sao thầy tốt với tôi vậy? – Cuối cùng cô cũng phải nói ra thắc mắc đang tồn đọng – Tôi không phải Yên Nhi, lại không có quan hệ…
- Vì tôi tốt bụng, thích giúp đỡ người khác. – Anh lúng túng tìm cho ra một lý do – Không được sao?
- Nhưng chiều nay, không phải chính miệng thầy nói không thích quan tâm tới ai trừ…trừ…
Bốn mắt lập tức nhìn nhau, hàm ý sâu xa khiến cả hai gần chết chìm vào đó.
- Nơi em sống thật ra là một chỗ thế nào? – Cảnh Huy thật lòng hỏi. Anh muốn biết nhiều hơn về Tuyết Vinh – Có thể kể với tôi không?
- Thầy sẽ không tin đâu. – Cô vừa nghe xong đã lắc đầu.
- Tôi có cần quỳ gối để cầu xin em ình một cơ hội không? – Câu nói thoạt nghe thì giống một lời đùa, nhưng thái độ lại vô cùng chân thật.
Trong tác phẩm của mình, Tuyết Vinh luôn để cho các cô gái tâm sự hoặc kể lể về cuộc sống trước đây của mình với chàng trai mà họ gặp ở thế giới mới. Chàng trai sau đó có thể không tin nhưng vẫn liên tục hỏi về vùng đất bí ẩn ấy. Họ sợ người mình yêu lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất.
Ở đây, Cảnh Huy dù không yêu cô nhưng vẫn mong muốn được biết.
Đời và truyện thì ra lại khác nhau đến vậy.
Có lẽ Tuyết Vinh nên viết quyển tiểu thuyết đời mình theo một hướng khác, bắt đầu từ chỗ tâm sự với một người mà cô chỉ mới xem là “bạn đặc biệt” này đi.
- Chỗ tôi sống