- Các vị hành khách, vì xuất hiện khí lưu nên máy bay sẽ xảy ra xóc nảy, xin mọi người đừng lo lắng!
Cô nữ tiếp viên xinh đẹp nói.
- Khí lưu? Xóc nảy?
Tuyết Nhi có chút run rẩy nắm chặt tay cầm. Lúc còn bé đã có một lần cô đi máy bay cùng với ba mẹ, khi đó cô chạy vào WC, rồi máy bay cũng vì gặp luồng khí lưu nên lắc lư rất mạnh, cô đi cũng đi không vững nên bị té đập đầu xuống sàn, cứ như vậy, một loại cảm giác sợ hãi dâng lên, trong lòng Tuyết Nhi có một bóng ma tuổi thơ cứ lởn vỡn.
Cho nên về sau mỗi lần đi máy bay, chỉ cần nghe được có khí lưu xuất hiện, máy bay xảy ra xóc nảy thì trong lòng cô đều sợ hãi, trước đây là La Hải nắm chặt tay cô, cho cô cảm giác an toàn, nhưng mà lúc này lại không thể, dù cho La Hải ở bên cạnh cô nhưng cô cũng không có cách nào để cho hắn nắm tay mình, cô chỉ có thể nắm chặt ghế.
Chỉ cần Tuyết Nhi nói một câu, hoặc là một động tác thì hắn sẽ nắm lấy tay cô, cho cô cảm giác an toàn, nhưng mà cô lại không có làm như vậy, lúc hoảng sợ nhất thì cô cũng không cần đến hắn, như vậy thì cô đã thực sự không cần hắn nữa, có lẽ là đã hiểu rõ lắm rồi, có lẽ do mọi thứ xảy ra tối hôm qua, La Hải nhắm mắt lại, từ đầu tới cuối cũng không để ý tới Tuyết Nhi.
Lắc lư càng lúc càng nghiêm trọng, Tuyết Nhi cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhìn người đàn ông ngồi ngồi ung dung bên cạnh, cô cảm thấy thật là ủy khuất, nhưng cô không dám khóc thành tiếng, cô không thể để cho La Hải phát hiện được, lúc này Tuyết Nhi từ từ điều chỉnh hô hấp, nhưng cả người đều run rẩy cả lên, hít thở, hít thở, cô liên tục hút thở thật sâu.
Tuyết Nhi có thể nghe được tiếng nhịp tim đập hỗn loạn của mình, cô luôn cảm thấy rất khó thở.
Một nắm chặt lấy ghế, tay còn lại đặt ở ngực, rồi nắm lấy cổ áo, dáng vẻ rất là thống khổ.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Tiếp viên hàng không nhận ra sự không bình thường của cô, khẩn trương hỏi.
Tuyết Nhi nặn ra một nụ cười, lắc đầu, nói với cô