Tình cảm của bọn họ cũng giống như sợi dây chuyền này vậy, đứt là đứt, không thể nào thay đổi được.
Máy bay hạ cánh, vừa ra ngoài thì liền thấy người nhà La Hải đang đứng chờ, trong lúc nhất thời Tuyết Nhi cũng không biết làm sao để đi tiếp. Tại sao bọn họ lại bất ngờ xuất hiện ở đây chứ? Chắc là muốn gây bất ngờ cho mình đây! Nhưng mà phải làm sao bây giờ? Chuyện đã xảy ra tới mức này thì đã không có đường lui nữa rồi, cô sãi bước đi tới.
- Tuyết Nhi, La Hải đâu? Không phải hai con trở về cùng với nhau sao? Tại sao không thấy La Hải?
La mẫu nắm tay Tuyết Nhi nói.
- La Hải không có nói với các người sao? Chúng cháu đã chia tay rồi, là đi chung chuyến bay nhưng mà lúc hạ cánh thì đã không thấy nữa, nếu như không có chuyện gì khác thì cháu xin đi trước?
Nói xong liền kéo vali đi, phớt lờ ánh mắt khó hiểu của mọi người, từng bước rời khỏi. Trong lòng muốn nói vô số câu xin lỗi nhưng mà lại không có can đảm lớn tiếng nói ra khỏi miệng.
- Mẹ, làm sao mà mọi người lại tới đây? Tuyết Nhi nói gì với mọi người vậy?
La Hải vừa đi ra thì đã thấy bóng Tuyết Nhi rời đi, còn có dáng vẻ khó hiểu của mẹ.
- Hai đứa chia tay? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa đã đính hôn rồi mà!
La mẫu có chút kích động, hỏi.
- Đính hôn thì đã sao? Người ta tìm được người tốt hơn, mẹ cũng đừng hỏi nhiều làm gì nữa, trong lòng con đã khó chịu lắm rồi, con không muốn nói tới chuyện này nữa, con và Tuyết Nhi đã chia tay, hôn sự của chúng con cũng hủy bỏ rồi. Con mệt lắm rồi, để cho con yên lặng một chút đi.
Nói xong cũng rời đi.
La mẫu nhìn theo bóng lưng con trai, nhớ tới lời của con "Tìm được người tốt hơn!"
Đáng ghét, chắc là Tuyết Nhi đã phản bội con trai mình rồi? Bóng dáng con nhìn thương tâm như vậy mà dáng vẻ Tuyết Nhi lại không có chút cảm xúc nào, cơn giận trong lòng bùng lên. Trước đây nhất định không chấp nhận Tuyết Nhi, rốt cuộc thì vì thái độ của con trai mà mình không có cách nào khác đành chấp nhận, bây giờ lại như vậy, cuối cùng lại bị Tuyết Nhi làm tổn thương, biết