- Cô đúng là không biết xấu hổ, cô không nhớ trước đây La Hải đã đối với cô thế nào sao? Người con gái giống như cô, đi chết đi!
La mẫu run rẩy mắng, trước đến giờ cũng không ngờ Tuyết Nhi sẽ nói như vậy, cô ta là người con gái chanh chua mà, thì ra cô ta là một con người đanh đá, chanh chua mà chưa thể hiện ra bao giờ.
- Tôi đã cho anh ta tiền, là thù lao trả lại cho anh ta, là anh ta không muốn, ân tình là ân tình, tình cảm là tình cảm, con người tôi phân biệt rất rõ ràng, được, bà muốn đúng không, ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho bà, bà muốn bao nhiêu? 12 vạn? 50 vạn hay 100 vạn? Tôi nghĩ các người cũng chỉ đáng giá bao nhiêu đó thôi!
Tuyết Nhi châm chọc nói, những lời nói này đều mang theo sự khiêu khích.
Bóp!
Lại là một bạt tai, La mẫu tức giận nói:
- Tôi không lạ gì một con *** hám tiền, cô cho rằng vóc dáng cô đẹp là có thể câu dẫn đàn ông hay sao? Tôi cho cô biết, cô mãi mãi là một con tiện nhân không biết xấu hổ, như vậy cũng tốt, ít thì thì không cần chờ sau khi kết hôn bị người ta chê cười La gia chúng tôi gặp phải thứ hư hỏng, gặp phải thứ đàn bàn không biết xấu hổ, chia tay cũng tốt, hủy bỏ hôn lễ cũng tốt, rõ ràng với cô, không có bất cứ mối quan hệ gì với cô là tốt nhất, Tuyết Nhi, người con gái như cô mãi mãi không đáng có được tình yêu thật sự!
Nói xong, bà ta tức giận rời đi, nghe tiếng đóng cửa, Tuyết Nhi nhìn vào camera do Lục Thừa Phong lắp đặt ở nhà, nói:
- Hài lòng chưa? Mọi thứ đều như anh mong muốn, tôi trở thành đối tượng để mọi người mắng chưởi!
Lục Thừa Phong nhếch môi, thầm nghĩ "như vậy cũng không tệ".
Tuyết Nhi nằm trên sàn ban công lạnh như băng nhìn lên ánh mặt trời, vào lúc này cô có một loại thôi thúc muốn chết, thực sự là quá khó để tiếp tục sống.
Mọi người thấy cuộc hôn sự vốn tốt lành bị hủy bỏ thì bất ngờ, nhưng sau khi La mẫu nói rõ ràng hết mọi chuyện thì Tuyết Nhi đã trở thành một con tiện nhân, tiểu tam trong miệng mọi người, mọi từ ngữ thô tục, bẩn thỉu nhất đều dùng cho Tuyết Nhi.
- Vũ Tâm? Cậu cũng đến để cười nhạo