- Bản lĩnh trên giường của cô rất hấp dẫn, nếu không thì tôi cũng sẽ không dẫn cô đến đây rồi.
Lục Thừa Phong luồng tay vào trong váy người con gái kia, ngón tay không khách khí mà bắt đầu chuyển động làm cho tất cả tế bào trên người cô ta đều rạo rực.
- Ừm.. Phong, em muốn .. anh cho em đi nha!
Cơ thể cô ta bắt đầu lắc lư, bị người con trai này trêu chọc một chút mà người cô cứ như bị lửa đốt vậy.
- Cô thật là lẳng lơ.
Lục Thừa Phong cười khẩy nói. Con gái bây giờ đều như vậy sao?
Tuyết Nhi được mấy người kia dẫn đến căn phòng này thì liền thấy cảnh một nam một nữ đang triền miên với nhau.
Không phải chứ, cô dâu chú rể này không phải đã quá gấp gáp rồi hay sao? Cũng sắp kết hôn rồi mà lúc này còn làm loại chuyện thế này? Con người bây giờ thật là ...! Nhưng mà khi lộ ra gương mặt của người con trai kia thì con mắt Tuyết Nhi như muốn rớt xuống đất, chú rể này không phải là người khác mà chính là người đàn ông của mình.
Người con gái trên người Lục Thừa Phong cũng cảm giác được sự khác thường của Tuyết Nhi, nhìn dáng vẻ Lục Thừa Phong một chút rồi nhếch miệng lên, sửa sang lại y phục rồi rời khỏi người Lục Thừa Phong, đi tới trước mặt Tuyết Nhi, đưa tay ra, dịu dàng nói:
- Cô dâu xinh đẹp đã đến rồi, chúc mừng cô nha, tôi là cô dâu phụ của cô, chờ chút nữa tôi sẽ chăm sóc cho cô.
- Cô dâu phụ?
Tuyết Nhi buồn cười nói.
Cô dâu phụ này chắc là người phụ nữ của Lục Thừa Phong đây, triền miên công khai như vậy, bây giờ còn có thể nói với cô như vậy, xem ra Lục Thừa Phong thực sự rất giỏi lôi kéo người khác, quên, đây cũng không phải là lần đầu tiên, lúc ở bở biển chẳng phải hắn cũng đã cùng với người con gái khác làm chuyện như vậy sao? Người đàn ông này thực sự quá xấu xa mà, tất cả phụ nữ đều có thể đến với hắn, thật là buồn nôn.
- Ừ, cô còn không đi trang điểm đi, nhanh lên.
Cô gái nịnh nọt nói.
- Đây là ý gì?
Tuyết Nhi đi vòng qua cô gái, đi tới trước mặt Lục Thừa Phong nói.
Lục Thừa Phong dùng sức kéo cô gái kia vào lòng, ở trên môi cô ta đặt một nụ hôn thật sâu, sau đó nói với Tuyết Nhi:
- Cô trang điểm nhanh lên một chút đi, nếu không thì không kịp đâu, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mang cô ta đi đi.
Lục