Thấy ánh mắt Lục Thừa Phong, lại nghe được tiếng cười cợt của những người xung quanh, Tuyết Nhi biết rõ, là hắn cố ý, thật ta thì cô cũng nên sớm biết điều này, người đàn ông này vừa xuất hiện thì đã không ngừng giày vò cô, gây khó dễ cho cô, kết hôn thì thế nào chứ? Thực ra thì hắn chỉ muốn báo thù mà thôi, được, anh muốn trả thù đúng không, vậy thì cứ tiếp tục đi, tôi chờ anh, chờ anh giày vò tôi, chờ anh dằn vặt tôi, vậy thì tôi sẽ trả hết nợ cho anh, vì cha mẹ tôi, vì La Hải, vì trả nợ, tôi sẽ không phản kháng, đã như vậy, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận, chờ đến lúc không chịu đựng được nữa thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc.
Trợ lý đi tới, nhìn Tuyết Nhi, sau khi sửng sốt, nói:
- Lục tổng, hết thẩy đều đã chuẩn bị xong, cô dâu chú rể cần xuất hiện rồi.
Lục Thừa Phong đi tới trước mặt Tuyết Nhi, khoác tay cô, muốn làm cho Tuyết Nhi đi theo mình. Tuyết Nhi cười khẩy, hỏi:
- Bộ dáng như thế này anh không cảm thấy mắc ói sao?
Lục Thừa Phong không nói gì, liền kéo tay cô đi ra ngoài.
Lúc hai người vừa xuất hiện thì phía dưới liền xì xào bàn tán.
- Tại sao lại xấu như vậy? Trên đời này có người con gái xấu như vậy sao?
Các cô gái nói.
- Không phải chứ? Tại sao Lục Thừa Phong lại đi lấy một cô gái xấu như vậy chứ? Thật là ghê tởm mà.
- Dù thế nào thì nữa thì nhìn thấy cô gái xấu xí như vậy tôi cũng thấy muốn ói, tại sao lại cưới cô ta chứ? Thực sự là quá ghê tởm đi, thực sự là quá oan ức cho Lục tổng rồi.
- Dù sao thì tôi cũng cảm thấy Lục tổng thực sự rất đáng thương, tại sao lại phải lấy một cô gái như vậy làm vợ chứ, thật sự ghê tởm mà, nửa đời sau sống thế nào đây?
Mỗi một câu nói phía dưới đều lọt vào tai Tuyết Nhi, nhưng cô cố gắng kìm chế, nắm chặt hai tay, không có sao hết, không có sao hết, chẳng qua chỉ là những lời nói công kích mà thôi, Tuyết Nhi, đừng để ý làm gì cả,