"Vẫn chưa vội, Hồng hãy tăng phạm vi quét lên 200km"
Bản đồ 3D tức thì được mở rộng hơn gấp đôi khi nãy với bán kính là 200km, nhưng cũng không có phát hiện gì mới.
Tổng cộng vẫn là có năm nhóm đang bao vây khu vực này, mỗi nhóm có sáu trúc cơ và một kim đan kỳ tu sĩ. Được dẫn đầu bởi một Nguyên anh kỳ đang bay chầm chậm một mình vòng quanh quan sát mọi việc xung quanh. Với trận hình bao vây kín mít này của đối phương thì lái phi thuyền âm thầm đi ra ngoài mà không muốn bị phát hiện thì chỉ là chuyện hoang tưởng.
“30 Trúc cơ, 5 Kim đan, 1 Nguyên anh." Huy Tân lầm bầm đếm. "Không ngờ lại nhanh như vậy, ngay cả nguyên anh tu sĩ cũng đã đến, tình hình có vẻ hơi phức tạp hơn ta tưởng"
"Không phải chỉ cần chúng ta để Hồng đi tiêu diệt chúng là được sao?" Nghe Julian nói thế hai người đại sư và tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sự việc này lại có thể giải quyết bằng cách đơn giản như vậy?" Đại sư khó tin hỏi.
"Thưa sư phụ, theo lý thì đương nhiên là được, chỉ có điều khi chiến đấu nổ ra nhất định sẽ để lại nhiều dấu vết về sự tồn tại của phi thuyền và qua đó có thể sẽ bị bại lộ, đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ chịu sự truy giết của cả tu tiên giới" Huy Tân cười khổ giải thích. Thật ra còn một lý do khác hắn không nói ra là theo trực giác mách bảo đây rất có thể là âm mưu của gia tộc Lỗ đang dẫn dụ hắn tự lộ đầu ra ngoài, sau đó mới tìm cơ hội truy bắt hắn .
"Không lẽ chúng ta cứ ẩn núp trong đây?" Julian hậm hực hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là không, bọn chúng đã bao vây khu vực này, phát hiện ra hang động này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Julian nghe vậy giận tím mặt giậm chân hằn học cãi. "Thế này không được, thế kia cũng không được. Vậy chúng ta cứ ra ngoài đầu hàng để chúng giết quách cho rồi"
"Julian đừng nóng nảy, có phải con đã có tính toán kế hoạch khác rồi phải không" Đại sư bình tĩnh khuyên Julian rồi chuyển sang nhìn Huy Tân đầy thâm ý hỏi.
"Vâng sư phụ, nếu chúng đã đến đây thì không thể cứ để bọn chúng đi về tay không như vậy được, tuy nhiên để kế hoạch của con lần này thành công, thì chị Julian sau đây sẽ đóng một vai trò rất quan trọng đó."
Vốn đang giận dỗi không muốn nói gì nữa, khi nghe Huy Tân nhắc đến tên mình, Julian hai mắt long lanh sáng ngời nhảy bật lên tươi cười nói. “Vậy àh, giờ mới biết là người ta quan trọng sao? Nói đi! Vài trò gì Ta phải làm gì?”
“Chị thật sự đồng ý sao? Nên nhớ là việc này rất hung hiểm và nó quyết định đến an nguy của tất cả mọi người ở đây.” Huy Tân ra vẻ trịnh trọng nhắc nhở.
“Yên tâm không gì có thể làm khó được người chị này của em đâu!” Julian vỗ ngực cam đoan.
“Một khi chấp nhận thì Chị phải hứa luôn nghe lời chỉ huy của em không được thắc mắc hay làm ngược lại, Ok?”
“Ok, sao hôm nay em nói nhiều vậy. Rút cục là chuyện gì?” Julian đã có chút mất kiên nhẫn hối thúc.
“Cũng không có gì phức tạp lắm, chỉ cần chờ khi bọn chúng bị em dẫn dụ rời khỏi đây, thì chị lập tức để Hồng mở hệ thống ẩn hình rồi bay về phía bắc 500km. Em sẽ tụ hợp với mọi người ở đó sau.” Huy Tân vừa nói vừa cười nhìn Julian không chớp mắt.
“Em...Thật là tức chết ta mà!” Julian hậm hực nhìn hắn như một con cọp cái sắp nhảy vào cắn xé con mồi ra trăm mảnh vậy.
“Chị đã hứa là sẽ nghe lời rồi đấy" Huy Tân không để ý đến ánh mắt của nàng mà còn đắc ý nói.
“Con có nắm chắc không đó, không còn cách nào khác sao?” Đại sư hơi lo lắng dò hỏi.
“Không còn cách nào khác đâu sư phụ, với lại con cũng vừa mới thăng cấp nên cũng có chút tin tưởng.” Giọng điệu của hắn rất nhàn nhã ung dung. Làm mọi người cũng yên tâm hơn phần nào. Dù sao thì họ cũng không nhận thức được ba chữ “Nguyên anh kỳ” nó có ý nghĩa kinh khủng như thế nào.
Chuẩn bị chu đáo, Huy Tân liền lặng lẽ một mình đi ra ngoài cửa hang.
Đợi đến khi Julian thông qua đồng hồ báo cáo vị trí tên tu sĩ Nguyên anh đã đến bên kia đối ngược với cửa hang, thì hắn cũng bắt đầu hành động. Dùng hết mười thành sức lực sử ra Bát Phi Vân bộ và lôi độn thuận vô thanh vô tức lao nhanh vào rừng.
Vì phải cố hết sức tránh nén không để kẻ địch phát hiện, thành ra hắn phải chạy vòng qua trái rồi phải thậm chí có khi chạy ngược lại, cho nên tốc độ tiến lên rất trì trệ.
Nhờ vào bóng tối và thần thức khủng bố tương đương với Kim Đan hậu kỳ của mình, hai tiếng sau Huy Tân đã hoàn toàn thoát khỏi vòng vây của địch nhân.
Thay vì dừng lại đánh một trận như kế hoạch, hắn tiếp tục đi thẳng về phía nam, cho tới khi đến được một ngọn núi hoang vu khá cao cách Thái Hiễn sơn không xa mới đứng dừng lại, đánh giá xung quanh.
Khi không phát hiện có vấn đề gì hắn mới leo lên đào một hố không sâu lắm ở gần đỉnh núi rồi cẩn thật chôn một quả bi đen trơn bóng to bằng hai bàn tay xuống rồi lấp đất lại.
Kế tiếp hắn lại lấy ra một đống trận kỳ và trận bàn phân bố cả bốn phương tám hướng trên cả ngọn núi này. Đây là trận pháp Kim Cô Trận thuộc dạng khốn trận lấy được trong giới chỉ của lão Tán đã bị hắn chỉnh sửa tế luyện lại, cộng với thượng phẩm tinh thạch nữa thì một nguyên anh kỳ tu sĩ bị nhốt vào muốn thoát thân cũng phải tốn chút công sức.
Bố trí hết đâu vào đấy, hắn mới tìm một gốc cây cổ thụ gần đó đả tọa cố hồi phục lại tinh thần lẫn sức lực.
Thời gian trôi qua được hai tiếng đồng hồ, Huy Tân mới từ từ thu công lại, mở mắt ra. Tay áo hơi rung lên trên tay phải hắn đã cầm một trận kỳ màu xanh dương kỳ lạ khác.
Nhìn cây cờ, Huy Tân vừa suy tính vừa cười lạnh. ‘Có cái này để phong bế linh khí xung quanh lại thì có thể yên tâm phục kích được một nhóm địch mà không lo tên Nguyên Anh kỳ kia phát hiện ra.’
--o0o--
Hồ Điền là một Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ của Hắc Xa Động thuộc Yến quốc gần biên giới với phía đông nam của Triệu quốc. Hắn vừa chưa ăn mừng tiến giai thành công không được bao lâu thì đã được lệnh từ hội đồng trưởng lão, phái đến đây tìm hiểu về sự kiện phượng hoàng lửa xuất hiện cách đây bẩy năm về trước.
Theo nguồn tin tình báo của họ thì khu vực này chính là nơi hạ lạc của phượng hoàng năm đó, do vậy hắn lệnh cho các đệ tử chia thành năm nhóm bao vây phong bế chỗ này lại không cho kẻ lạ mặt lẽn vào. Chờ cho tới khi hội đồng trưởng lão đưa ra quyết định mới.
Phải biết rằng phượng hoàng chính là một trong tứ thần chân linh, toàn thân từ cốt tủy đến lông tơ đều là báu vật hiếm có, đặc biệt là chân huyết của nó có thể tổ trọng thân thể tăng thiên phú và tốc độ tu luyện cho tu sĩ có hỏa linh căn.
Dù vậy Hồ Điền vẫn không dám cả gan đến gần hang ổ của nó trên núi Thái Hiễn, hắn biết rõ thực lực của tứ thần chân linh không thể tính theo lẽ thường.
Bất kỳ một yêu thú nào trong Hồng hoang cũng có thể thoải mái đánh tay đôi cùng lúc với hai ba tu sĩ cùng cấp, còn tứ thần thú thì chỉ có tu sĩ trên nó cả một cấp bậc may ra còn cơ hội chạy thoát thân.
Lý do chúng trở nên kinh khủng như vậy chủ yếu là vì huyết thống chân linh thân thể bất diệt cứng rắn. Nhưng trọng yếu hơn hết tất cả chính là mỗi một con có riêng thiên phú thần thông kinh khủng của mình.
Bên cạnh đó một con phượng hoàng một khi đã trưởng thành tu luyện đến cấp bốn tương đương nguyên anh kỳ thì có thể huyễn hóa ra Ưu Thiên Hỏa bao phủ toàn thân. Ưu Thiên Hỏa là một loại dị hỏa mà tu sĩ Hợp Thần kỳ cũng phải tránh xa.
Như hắn một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ đi tra xét thăm dò một con quái vật khủng bố đến thế thì chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ, nói gì đến mơ tưởng đến diệt yêu đoạt chân huyết, không phải là đã chê mạng mình quá dài sao.
Hắc Xa Động là một thế lực lâu đời trong phe ma đạo nên tình báo của nó được trải rộng khắp khu vực phía nam này. Truyền tin từ đây về đến tổng đà cũng rất nhanh, hắn chỉ cần cố thủ ở đây mất khoản thêm ba ngày là hoàn thành nhiệm vụ. Còn hai tam lưu tu tiên môn phái Thanh Dương môn và Liệt Huyền môn nhỏ bé ở Triệu quốc đây tất nhiên là không có ý kiến gì.
Đúng vào ngày cuối cùng Hồ Điền vừa mới đi tuần tra xung quanh một vòng về đến chỗ nhóm đệ tử đầu tiên thì lại không cảm ứng khí tức của bọn chúng đâu, như là hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Hắn vội vã thả thần thức ra tra xét xung quanh cũng không được gì, khu vực này bỗng trở thành một mảnh âm u đáng sợ.
Không lẽ có phát hiện gì mới nên chúng mới tự ý rời khỏi vị trí? Hay là bị địch nhân phục kích? Không đúng, chúng ta là nhóm đầu tiên phát hiện ra đầu mối và đã cẩn thận diệt khẩu tẩy xóa hết các dấu vết, nên phe phái khác không thể tìm đến đây nhanh như vậy được, mà chính phái và liên minh cửu phái một tháng sau mới xuất binh, chẳng lẽ là mấy tên kiến hôi không yên phận ở Triệu quốc. Hồ Điền trầm ngâm hồi lâu không phát hiện được gì bèn lắc đầu bay vòng quanh hy vọng tìm được dấu vết còn sót lại.
Bổng nhiên hắn nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía đông bắc, khi cảm ứng được linh khí chấn động mãnh liệt truyền ra từ hướng của nhóm đệ tử thứ ba.
Hồ Điền thầm kinh hoảng trong lòng, không ngờ quả thật là đã bị phục kích, địch nhân cũng là một tay không vừa. Vì đồ hình Hồ Điền phấn bố các nhóm có kết cấu như một ngôi sao năm cánh bao lấy Thái Hiễn sơn làm tâm.
‘Theo lẽ thường thì sau khi thành công đánh giết xong nhóm một sẽ thừa thắng song lên đánh đến nhóm hai hoặc nhóm năm. Tuy nhiên đối phương lại tấn công nhóm ba, nhằm ý đồ gia tăng khoảng cách để mình không có thời gian đến cứu viện. Thật xảo quyệt!’
Địch nhân rất có thể chỉ là một người, vì theo kiểu đánh du kích như vậy, càng đông người hành động càng bất lợi.
Hồ Điền liền lật tay áo thảy ba tấm truyền âm phù lên cao rồi vận pháp lực kích hoạt. Ba tấm bùa tức khắc bốc cháy thành ba quả cầu lửa chia phóng đi ra ba hướng khác nhau. Hắn muốn dùng truyền âm phù báo động để tất cả đệ tử có một chút phòng ngừa trước, tránh bị kẻ địch đánh lén mà không có chút lực phản kháng nào.
Nhưng khi mới bay đến được nữa đường thì dao động linh khí ở phía xa bất ngờ yếu đi rồi biến mất, đây là dấu hiệu trận chiến bên kia đã kết thúc.
"Không thể nào! Là Nguyên anh kỳ tu sĩ sao?" Hồ Điền thất thanh hô lên rồi thầm nhận định. “Chắc chắn là vậy, chỉ có nguyên anh kỳ mới có thể tiêu diệt sáu trúc cơ và một kim đan nhẹ nhàng nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.”
Tiếp theo đối phương sẽ đi đến nhóm nào đây? Nếu căn cứ vào hành động bỏ qua nhóm hai đáng nhóm ba vừa rồi thì mục tiêu kế tiếp sẽ là nhóm năm. Dẫu thế đối phương là một tên xảo quyệt rất có thể nữa đường thay đổi chiến thuật sang đánh nhanh rút gọn, đến lúc đó phải mở to mắt nhìn hắn tàn sát các đệ tử nhóm hai rồi vỗ mông trốn đi mất sao. Hồ Điền chau mày khổ tâm suy nghĩ.
Nhưng cứ đứng đây không làm gì cũng không phải là cách, nếu để địch nhân tiến tới nhóm bốn rồi giết sang nhóm năm thì hỏng bét. Đành phải bỏ ít lấy nhiều mà thôi, không chừng đối phương vì cuồng sát mà chạy đến nhóm bốn. Hồ Điền bất đắc dĩ điều khiển phi kiếm dưới chân cấp tốc phóng bay về hướng nhóm bốn, với ý đồ vừa hỗ trợ nhóm bốn và cắt ngang đường tấn công đến nhóm năm luôn.
Thật là không may mắn, đúng như dự đoán của hắn, địch nhân quả nhiên đã thay đổi chiến thuật. Hồ Điền vừa tụ hợp với nhóm bốn tức thời có linh khí chấn động phát ra từ hướng nhóm hai. Hồ Điền không khỏi một trận mặt tím mặt xanh chửi bới cả mười tám dòng họ đối phương. Thay vì tức giận dẫn bảy tên đệ tử lao thẳng đến đánh giết kẻ thù, thì hắn lại dằn lòng xuống tỉnh táo bay đến hướng của nhóm năm gần đó.
Thấy được nhóm năm vẫn an toàn, thần thái Hồ Điền mới trở nhẹ nhõm bình tâm hơn một chút. Lúc này hắn triệu tập đệ tử điên cuồng đi truy sát kẻ địch vô sỉ kia.
Khi nhóm 15 người Hồ Điền đạp phi kiếm đến khu vực tuần tra của nhóm hai, thì chỉ tìm thấy được một thân thể của một tên đệ tử có tu di chúc cơ còn nguyên vẹn. Còn lại tất cả người của nhóm hai thì hoàn toàn đã bốc hơi không cách nào cảm nhận được khí tức của họ nữa.
"Trịnh huynh đệ! Là Trịnh huynh đệ thật!" Một đại hán mặt râu ria xồm xoàm có tu vi Trúc Cơ trong nhóm bốn nhận ra được người mình quen thì thất thanh kinh hô.
"Bẩm thưa sư thúc theo lời tên kia bẩm báo thì đây là thi thể của Trịnh Kiếm cháu của Trịnh Hải đại ca" Một trung niên tử mặt đen đang lơ lửng bên phải Hồ Điền cung kính thưa.
Bên trái Hồ Điền còn một phụ bà mặc bào tím im lặng đánh giá vết thương trên cái xát bên dưới không nói gì. Cả hai người đều là tu sĩ Kim đan trung kỳ trong nhóm bốn và năm may mắn còn sống sót.
"Hửh?" Hồ Điền bất ngờ ngẩn ra rồi bay đi cả đám đằng sau không hiểu gì cũng lật đật bay theo, đi một mạch về phía nam cách đó mười km lại có thêm một cái xác không hồn khác.
Hồ Điền nhắm mắt thả thần thức cường đại ra lại phát hiện thêm một xác chết cách đó 20km.
"Sư thúc, theo tình hình trước mắt đây rất có thể là do đối phương làm ra để dẫn dụ chúng ta vào cạm bẫy" Lão bà áo tím vẫn một mặt trầm ngâm kia đột nhiên lên tiếng cảnh giác cấp trên của mình.
"Uhm, vậy ngươi dẫn thêm hai đệ tử tiếp tục đi về hướng nam thám thính cho ta. Có phát hiện gì lạ phải quay về báo cáo ngay lập tức." Hồ Điện gật đầu đồng ý rồi phân phó.
Lão bà nghe thế thì thầm hối hận không thôi, như không tự nhiên lại đi chuốc họa vào thân. Dẫu cho có muôn phần không muốn nhưng cũng không dám có ý kiến gì. Đành vâng dạ rồi dẫn hai tên tâm phúc đi trước dò đường. Còn Hồ Điền chậm rãi phi hành ở phía sau khá xa.
Tên trung niên tử Kim Đan kỳ con lại kia thì không tỏ ra thần sắc gì vẫn luôn cung kính đi theo bên cạch Hồ Điền.
Tới tận khi tìm đến đến cái xác thứ mười hai thì cũng đã đi được 150km về phía nam rồi. Đúng lúc này Hồ Điền nhướng mày đề thăng tốc độ tiến lên. Không bao lâu sau thì mọi người đã thấy ba người lão bà đứng chờ ở đằng trước không xa.
"Việc gì? Sao lại không đi tiếp?" Hồ Điền hơi khó chịu chất vấn.
"Sư thúc, người xem!" Lão bà vừa nói vừa chỉ lên một ngọn núi khá cao không xa trước mặt.
Nghe vậy Hồ Điền mới đưa mắt nhìn qua, khi liếc đến vách đá trên đỉnh núi con ngươi hắn bỗng co rụt lại. Vì trên đó đang có ba cái xát không đầu treo lủng lẳng, mà ba ngươi này lại chính là ba tên kim đan kỳ đệ tử còn lại đi theo hắn tới đây chấp hành nhiệm vụ. Nhưng đáng sợ hơn là đan điền của cả ba đồng dạng bị thủng một lỗ như bị một trảo của ác thú mốc vào vậy.
Đây rõ chính là hành động của đám ma tu bọn hắn hay