“Đúng rồi còn cây súng hình dáng quái dị lần cuối anh lấy ra bắn trước khi chạy thoát là súng gì vậy, trông có vẻ mạng hơn nhiều cây súng anh cầm trước đó” Tiểu Lục hai mắt sáng long lanh vừa hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó vừa nhìn Huy Tân hỏi gấp.
“Là cây này hả?” Huy Tân cười cười lật tay đã lấy cây súng sonic ra đưa cho tiểu Lục. “Kỳ thật cấp bậc của nó và cây súng laser là ngang bằng nhau”
“Thật sao? Nếu đồng cấp bậc sao tên kia mạnh mẽ như vậy mà mới bị trúng một phát là nằm bò càng dưới đất rồi?” Tiểu Lục thích thú vuốt ve cây súng khó hiểu nói.
“Tại hắn không biết cách thức cây súng này hoạt động là dựa trên sự chấn động âm thanh. Nếu không thì chỉ cần hắn tạo ra hai màng năng lượng bảo vệ xung quanh, rồi hút hết không khí ở giữa hai lớp vòng bảo vệ đó đi, để tạo ra một vùng chân không là đã có thể ngăn được sự chấn động của âm thanh lan truyền. Dùng cách này đừng nói là nguyên anh kỳ, cho dù là Kim Đan hậu kỳ tu sĩ cũng có thể ngăn chặn được” Huy Tân lắc đầu cười khổ giải thích.
“Đương nhiên dưới điều kiện là tên Kim Đan hậu kỳ đó có đủ linh lực cho màng năng lượng bên ngoài cùng chống chịu được viên đạn sonic đó. Nếu không thì cũng vô ích vì khi màng năng lượng bên ngoài tan vỡ không khí sẽ tràn vào và lang truyền chấn động của âm thanh vào bên trong.”
Tiểu lục nghe có cái hiểu có cái không hiểu không khỏi ngẩn ra. “Chấn động âm thanh? Sao em thấy nó giống sóng nước hơn!”
“Uhm, chính xác là có thể coi nó như là sóng biển, nhưng là nó bị nén lại và di chuyển với tốc độ âm thanh” Huy Tân gật gật đầu đồng ý.
“Nếu là sóng biển thì hai cơn sóng nhập vào nhau sẽ tạo thành một con sóng to và mạnh hơn đúng không? Sao anh không bắn thêm vài phát cho tên đó chết luôn?”
“Ta...” Huy Tân cả người cứng đơ, đứng chết sững ra. “Ah...sao ta lại không nghĩ ra...Quả Bomb E-9 của tôi...hu hu...”
...
Đại sư trầm ngâm đợi hồi lâu mới nói ghi vấn trong lòng ra. "Huy Tân, kế tiếp chúng ta nên đi đâu đây?"
Khi này mọi người đã trở lại phòng khách, sau khi hồi lâu nói cười về những chiến tích kinh người của Huy Tân trong cuộc chiến vừa qua, thì Đại Sư bắt đầu chuyển đề tài bàn về truyện tương lai.
Sau một hồi đập bàn đập ghế tiếc nuối, khi nghe sự phụ hỏi Huy Tân mới bình tĩnh lại trả lời "Bản đồ con có vài cái lấy từ chỗ của mấy tên kia chắc là không có sai sót, trước để Hồng sao chép lại đã"
Nói rồi Huy Tân lấy bốn viên ngọc giản ra cho trí năng bắn chiếu chùm sáng vào bắt đầu so sánh, loại bỏ, rồi kết hợp bốn tấm lại với nhau.
Không đợi bao lâu thì trước mặt mọi người đã có một bản đồ hoàn chỉnh của toàn bộ khu vực phía nam, còn khu vực phía bắc trên đó chỉ có hai chữ "Hồng Hoang" bên cạnh có ghi chú là khu vực cấm địa của yêu thú. Cả Thần Thú đại lục có hình dáng như số 8, phân nữa bên trên là thuộc về yêu thú, và nữa phần còn lại của loài người. Nguyên căn vì sao lại có tên là Thần Thú đại lục cũng vì chủ nhân của nó là yêu thú Tuyết nữ vương.
Sau một hồi bàn cãi mọi người đều nhất ý đến nước Cana một trong năm nước có biên giới gần với Hồng hoang nhất. Bá chủ nơi đây là Luyện Thục phái trên dãy Bách Thục sơn tổng cộng có năm chủ phong chia ra năm kỹ nghệ: đan, khí, trận, phù, khổi lôi.
Do đó nhất lưu đại phái này không khác gì con quái vật khổng lồ đói khát, tiêu thụ tất cả vật phẩm tài nguyên như yêu đan, xương cốt, võ giáp của yếu thú, và linh dược. Vô tình tạo nên sinh ý cho các tán tu, gia tộc, và các đệ tử cấp thấp điên cuồng vào Hồng hoang săn bắt, tìm kiếm linh dược đem về bán lại cho ngũ phong của Luyện Thục phái với giá cả rất tốt.
Đồng thời Bách Thục sơn cũng là trường đấu giá không gì không có nổi tiếng nhất trên Thần Thú Đại lục. Với những đan dược quý hiếm, pháp bảo, pháp trận quỷ dị, linh phù, khổi lôi mạnh mẽ, rất có sức hút không chỉ với nhân sĩ mà còn có yêu tu cao giai nữa. Từ đó nơi đây được mệnh danh là quả trứng vàng của thần thú.
Tuy nhiên những năm gầy đây thú triều phát sinh tấn công dồn dập làm liên minh cửu phái không khỏi ăn phải nhiều đau khổ. Tu sĩ ra vào Hồng hoang giảm hẳn đi, dẫn đến buôn bán nơi đây trì trệ hơn trước rất nhiều.
Để tránh tai mắt của cao giai tu sĩ nên bọn Huy Tân phi hành rất chậm từ đây đến Cana quốc phải bay mất cả tháng trời.
Bỏ ra ba ngày thời gian bồi tiếp mọi người đặc biệt nhất là Julian vào dịp trăng tròn tháng này.
Sau lần dị biến tháng này thái cực lại được trưởng thành lớn hơn một chút, hắn cảm ứng được mình bây giờ tùy thời có thể tiến giai trúc cơ trung kỳ bất cứ lúc nào. Trên phi thuyền Huy Tân giờ này đang xếp bằng ngồi trong phòng mình kiểm kê lại chiếm lợi phẩm của cuộc chiến vừa qua.
Đa số vật phẩm là lấy từ 18 tên tu sĩ trúc cơ và 3 tên kim đan, nhưng khiến hắn để tâm nhất vẫn là mười bức tượng nhỏ khổi lôi hình thù quái dị rất sống động lấy từ giới chỉ của một tên kim đan hậu kỳ. Huy Tân hơi vẫy tay một con con rối trong mười khổi lôi lập tức bay đến trước mặt.
Con rối này có hình dạng của một con thanh quy trên cái mai cứng rắn có một nòng súng to dài đen sẫm. Nhìn lại thì chín bức tượng kia thì đa số là yêu thú nào là bạch hổ cơ thể nhỏ nhanh nhẹn có móng vuốt sắc bén, vượn to lớn cầm tấm khiên cứng rắn hai tay mạnh mẽ đầy lực lượng.
Ngoài ra trong số đó còn có ba cái chế tạo theo hình dáng con người toàn thân mặc hắc giáp bóng loáng như binh tướng phân biệt là hai cái cầm cung, một cái cầm thương dài. Cung tên và vũ khí của chúng được làm từ hợp kim quy hiếm, nếu hắn đoán không lầm là hợp kim cấp F-3 trở lên. Cứ theo đó suy luận thì mười khổi lôi này có uy lực tương đương với mười kim đan sơ kỳ tu sĩ.
Nhưng để điều khiển được cả đám bọn chúng cùng lúc thì cần phải có tinh thần lực cực mạnh. Mép miệng Huy Tân hơi nhúc nhíc cười tự đắc, đây không phải là thứ thích hợp với hắn nhất sao? Nói đến tinh thần lực hắn tự tin có thể điều khiển cả mấy chục con thế này, mười con thì đã thấm vào đâu. Nghĩ thế hắn liền quyết tâm nếu được sau này nhất định phải tìm kiếm vật liệu chế tạo thêm.
Kế đó là kim thiết, huyền tinh, vẫn thạch, và giáp yêu thú cấp ba là được hắn chú trọng để riêng một bên để dùng cho sau này tinh chế ra trọng giáp.
Ngoài ra thì chỉ còn ba tấm linh phù hộ thể bậc trung đỉnh cấp và đống trận kỳ hắn có thể tế luyện lại nâng cấp độ lên một bậc là còn chút hữu dụng. Còn lại một đống pháp bảo, pháp khí, tinh thạch, và gốc linh dược hắn sẽ mang đến thành thị cầu may có thể trao đổi được gì đó.
Khiến Huy Tân tiếc hận nhất là giới chỉ của Hồ Điền không ngờ nó đã bị mặt trời nhỏ đó hủy đi luôn không để lại chút tro tàn nào, tính toán ra chuyến này hắn đã lỗ lã thật to vì đã mất con ác chủ bài mạnh nhất “Bomb hẹn giờ E-9” một cách vô ích.
Phải biết lần này hắn có thể diệt ngọn đám Hồ Điền là do bọn chúng không có trận pháp bao vây hỗ trợ, thứ hai là Hồ Điền vừa mới tiến giai nguyên anh sơ kỳ, do đó pháp lực không tinh thâm như những tu sĩ khác.
Thật ra dựa vào đoản kiếm, súng laser, và súng sonic Huy Tân đủ sức đánh với Hồ Điền một trận, nhưng hắn bị cái dòng chữ nguyên anh kỳ hù cho sợ vỡ mật mới dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà. Sau này không còn Bomb E-9 nữa nếu có gặp phải Nguyên Anh trung kỳ hoặc cao hơn thì chỉ còn nước xách dép chạy cho xa.
Vân vê cằm một lúc Huy Tân xuất thần nhớ lại quá trình tiên khí quán thể lần vừa rồi không khỏi rùng mình, rõ ràng nỗi đau đớn thống khổ của kéo gân súc tủy lần cuối đã tăng lên không biết bao nhiêu lần so với lần đâu tiên.
Nếu cứ theo cái đà này thì năm tháng sau cơ hội hắn sống sót vượt qua tiên khí quán thể cực kỳ thấp sợ không tới 10%. Đây là vấn đề hàng đầu đã khiến Huy Tân lo lắng mất ăn mất ngủ suốt cả ba tháng qua. Mà giải pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới đó là dựa vào sự trợ giúp của đan dược.
Sắp xếp những thứ đã kiểm duyệt qua rồi bỏ vào giới chỉ, trên sàng giờ này chỉ còn lại mấy đống chai lọ và hộp gỗ, hộp ngọc đủ kiểu. Đây là tất cả số đan dược hắn thu thập được từ trước đến giờ.
Nhìn chúng Huy Tân tự nhiên có chút hồi hộp mong mỏi, nhưng khi kiểm xét qua một lượt hắn không khỏi buồn bực than vãn số phận đen đủi. Đan dược giảm bớt đau đớn không phải là không có nhưng số lượng quá ít ỏi chỉ có một Trụ Thần đan giúp trấn định tập trung tâm thần và một viên Phế Cốt đan để phong tỏa tách biệt thần kinh với cơ thể, đích thật không đủ để hắn gây tê mình suốt mười ngày.
Cũng không thể trách những tên tu sĩ bị chết oan kia được, tu tiên giới nhà nhà người người truy cầu đan dược thăng tiến pháp lực thậm chí phụ trợ tiếng cấp, hay thấp hơn là đan dược phục hồi thương thế, nguyên khí.
Có ai như hắn cái gì cũng không cần chỉ muốn loại đan dược giảm đau đớn phẩm chất thấp kém và dễ điều chế nhất này. Không còn cách nào khác hắn đành phải làm theo kế hoạch đã định sẵn trước đó là vào thành thị thử vận may thôi.
Kế đến Huy Tân lấy ra ba viên ngọc tỏa hoàng quang êm dịu đây chính là kim đan của hai tên trung kỳ và một tên hậu kỳ hắn mới hạ ngục cách đây không lâu. Một kim đan cấp trung kỳ có dư dả linh lực cho hắn tiến thẳng từ trúc cơ sơ kỳ đột phá lên trúc cơ hậu kỳ.
Ngắm nghía vài phút rồi lại cất đi, mặc dù hắn biết nếu ăn một viên vào là tu vi lập tức tiến cấp lên trúc cơ trung kỳ.
Nhưng qua lần đầu tiên hấp thụ kim đan của lão Tán Huy Tân rút ra được một bài học là làm vậy thật sự rất hoang phí. Nếu bây giờ ăn vào chỉ có thể hấp thụ chưa đến phân nữa linh lực trong đó là gặp bình cảnh, lại phải tống khứ phần còn lại ra ngoài.
Nghĩ thông suốt, Huy Tấn lấy ra một ít đan dược dành cho trúc cơ để tăng tiến linh lực mà hắn chiếm đoạt được, phục dụng vào rồi nhắm mắt nhập định bắt đầu công cuộc khổ tu nhàm chán.
Một tháng sau, tại vùng biên giới phía nam Cana quốc có một thung lũng hoang vắng ba phía là đồi núi, mặt còn lại là một hồ nước xanh biếc sóng gợn lăn tăn theo gió xuân.
"Ùm..."
Không một dấu hiệu mặt hồ khuấy động nước bắn lên cao tứ tung như có một vật gì to lớn rớt tõm xuống. Lát sau, một con thuyền hình chim ưng lờ mờ hiện ra, nó đang bơi nhanh cập vào bờ đất không xa phía trước.
Sau khi quét hình nhiều lần không phát hiện tu sĩ hay người phàm nào ở gần thung lũng này, Huy Tân mới cho phi thuyền đáp xuống rồi chia tay với hai người đại sư và tiểu Lục.
Còn đường tu hành phía trước đầy gian nan trắc trở, hắn nào dám giữ họ khư khư bên mình, không khéo còn hại họ cuốn vào chuyện hận thù chém giết của tu tiên giới. Đương nhiên hắn cũng muốn để Julian lại nhưng nàng nhất quết đòi đi theo, hắn cũng không nở bỏ nàng một mình nơi đất khách quê người này.
Sau khi dùng kim bài thu phi thuyền vào rồi Huy Tân cẩn thận đem nó cất đi, mới quay sang cùng Julian quỳ xuống cáo biệt đại sư.
"Chúng con thật bất hiếu lại để sư phụ chịu cảnh lang thang có nhà mà không thể về."
"Được rồi, hai con đứng lên nhớ là phải bảo trọng, ta nghe nói tu tiên giới còn mưa tanh huyết vũ nhiều hơn cả giang hồ. Đích thật đúng với câu Mình không vì mình trời chu đất diệt, ai cũng vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn nào. Ta thật có chút không yên tâm." Tinh Bi vỗ vai hắn dạy bảo.
"Con lớn rồi, biết phải làm sao mà, sư phụ đừng lo lắng! Àh sém nữa quên, đây là hai quyển kinh võ học thượng thừa Phục Minh thần công và Cửu Dương thần công. Năm xưa con vô tình tìm thấy được trong một hang động bí ẩn, nó cũng là nguyên nhân cho vụ huyết chiến năm đó. Nay con xin đưa lại cho sư phụ, coi như là vật quy lại chủ." Nói rồi hắn lấy một quyển sách cũ kỹ và một quyển còn mới tinh. Cuốn mới tinh là Phục Minh thần công gần đây hắn mới phiên dịch lại rồi viết lại, và cuốn sách cổ kia chính là Nhập lăng-già kinh.
Đại sư ngỡ ngàng xuất thần không biết đang buồn hay vui, vô thức đưa tay nhận lấy.
Kế đến hắn nhìn sang tiểu Lục mở miệng. "Sư phụ đã có tuổi, đệ phải nhớ chăm sóc cho người. Phải luôn cố gắng luyện tập đừng để người khác bắt nạn, biết chưa?"
Tiểu lục nước mắt nước mũi gật gật vâng dạ luôn.
"Bữa tiệc nào trả có lúc phải tàn, thôi chúng con đi đây!" Hắn tế ra một pháp khí phi kiếm nhảy bay lên rồi cùng Julian nhìn xuống vẫy tay chào mọi người.
"Hẹn gặp lại! Ta sẽ rất nhớ mọi người" Julian để hai tay ngọc lên miệng làm loa hô lên.
Sau vài hô hấp hai người đã bay được mấy km, trong mắt thầy trò Tinh Bi họ chỉ còn là một chấm đen dần mất hút ở phía sau chân trời.
"Ôm anh chặc vào nếu không té ráng chịu nha!"
Âm điệu âu yếm của Huy Tân đột nhiên vang lên bên tai làm cho Julian đỏ cả mặt nhưng vẫn đứng yên hai tay trở nên thừa thãi không biết để đâu.
Hắn sao dễ dàng buông xuôi thế được, pháp lực trong người dồn truyền xuống phi kiếm lập tức gia tốc vọt đi. Cô nàng giật mình chới với sắp ngã ra đằng sau, hai tay nhanh nhẹn phản ứng theo bản năng ôm chầm lấy hắn.
Huy Tân khoái chí cười ha hả càng tăng tốc bắn nhanh đi.
Hai người ngày đi đêm nghỉ, một tháng sau thì đến một nơi gọi là Kiết Vân thành, một thành phố lớn của phàm nhân có khoảng bảy vạn dân cư chú sinh sống.
Thông qua chợ đen Huy Tân thu mua được một điền trang hoang trống ở góc đông nam cho Julian tạm chú thời gian này. Do cô nàng thích nấu ăn nên phải mất thêm một tháng nữa để giúp cô ấy gây dựng sinh ý mở tửu điếm.
Sắp xếp mọi chuyện hắn mới chia tay Julian lên đường đi theo bản đồ Hồng ghi lại mà tìm kiếm vị trí của phường thị gần đó nhất.
Vừa đạp pháp khí phi hành bay đi vừa ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian bảy tháng qua, dần dần Huy Tân thông suốt xác nhận được một điều. m dương nhị khí phát triển thì lôi linh lực của hắn cũng tăng theo, thái cực dừng thì tu vi cũng dừng.
"Không nghĩ tới thái cực lại chính là bình cảnh tu vi của mình." Huy Tân cười khổ lầm bầm.
Ba tháng đầu tiên sau lần thứ ba trăng tròn, bình cảnh của hắn là trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong. Đến tháng thứ tư thì tăng lên trúc cơ trung kỳ, và tháng thứ bảy vừa rồi hắn đã đột phá là một trúc cơ hậu kỳ. Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì hai tháng sau hắn liền có thể tu luyện lôi linh lực ngưng tụ thành đan và