Lúc Lý Diệp Tổ chỉ còn cách Phó Thần vài bước chân, Lý Biến Thiên bỗng nhiên bật dậy từ xe lăn, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kéo Phó Thần vào lòng, dùng cả thân mình che chở cho hắn khỏi đòn tấn công của Lý Diệp Tổ.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Thấy Lý Biến Thiên lao tới, cơn giận trong Lý Diệp Tổ đã bị không chế ít nhiều, muốn thu tay lại, nhưng sức lực tích tụ quá lớn, chính bản thân hắn cũng không kiểm soát được. Dù đã giảm bớt phần nào, nhưng trúng trọn một chưởng, e rằng tâm can cũng bị đánh nát. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một đòn giáng thẳng vào Lý Biến Thiên. Lý Biến Thiên một lần nữa ngã xuống sấp xuống xe lăn.
"Chủ công!" Những người khác trông thấy, kinh hoảng chạy lại.
Lý Biến Thiên chống tay lên thành xe lăn, nôn ra một ngụm máu, hiếm khi nào hắn lại chật vật đến vậy. Hắn nâng tay ngăn kẻ khác lại gần, điều chỉnh tư thế ngồi lên xe lăn. Mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Diệp Tổ, cực kỳ trầm tĩnh, "Giờ đã tỉnh táo lại chưa?"
"Đệ điên rồi!" Sắc mặt Lý Diệp Tổ trắng bệch, không dám tin nhìn Lý Biến Thiên. Nam nhân này máy lạnh vô tình đến nhường nào, hắn là người rõ hơn ai hết, vậy mà lại lấy thân che chở cho một hạ nhân ! Tên nô bộc đó có cái gì xứng đáng!
"Ta làm thế vì ai, huynh còn không rõ sao?" Lý Biến Thiên lau vết máu. Vừa nãy, hắn chỉ dùng sức cánh tay đẻ chống dậy, còn hai chân vẫn giữ nguyên không động đậy, diễn tròn vai một người tàn phế. Hắn ôm Phó Thần, giữ lấy đứa nhỏ đang muốn giãy giụa trong lòng mình, nhẹ nhàng nói, "Ngươi ngoan ngoãn một chút, nếu không ta càng đau đấy."
Phó Thầng ngừng vùng vẫy, nằm im trong ngực Lý Biến Thiên, phút chốc cảm nhận được mùi hoa mai thoang thoảng trên người nam nhân.
Đám A Tam theo lời Lý Biến Thiên, một lần nữa giữ Lý Diệp Tổ lại, không để hắn có thời gian phẫn nô, một đòn đánh hắn bất tỉnh.
"Ra ngoài thành, mời hết các thái y vào đây." Ở doanh địa đóng quân bên ngoài thành có một vài thái y của Kích quốc. Hắn đảo mắt qua chỗ đã gần như đứt lìa trên người Lý Diệp Tổ, còn nhỏ máu tong tong, "Đưa tứ vương gai đi. Nếu còn chưa đứt hẳn thì có thể ghép lại được. Bảo bọn họ dùng mọi cách, phục hồi lại nguyên trạng."
Đám A Nhất cúi đầu xác nhận, cần thận dè chừng, đỡ Lý Diệp Tổ lên giường, cố gắng tránh gây thêm tổn hại.
"Về phần hắn......" Mắt Lý Biến Thiên lạnh lùng, nhìn Thiệu Tân Ngôn đang thoi thóp hơi tàn trên mặt đất, tựa như đang suy nghĩ nên xử lý thế nào, làm cách nào mới khiến y khổ sở đến sống không bằng chết. Trên người hắn chẳng tỏa ra chút sát khí nào, nhưng người bên cạnh lại có ảo giác bản thân mình bị thu lại bé xíu trước ánh mắt ấy.
A Tam bỗng nhiên bước lên, thì thầm bên tai Lý Biến Thiên một câu, "Chủ công, chúng thuộc hạ phát hiện ra trên người thiếu niên này có một miếng lệnh bài, được khâu giấu trong quần áo."
Đây chính là những gì Phó Thần đã nói với A Tam lúc bọn họ đi tìm. Hai người cùng nhau theo Lý Diệp Tổ vào rừng, đường Phó Thần nhắc nhở, A Tam cũng cảm thấy có điểm đáng ngờ. Sau khi quay về, hắn lấy quần áo của Thiệu Tân Ngôn ra tra xét, quả nhiên sau khi cắt ra thì phát hiện có chỗ không bình thường.
Lý Biến Thiên cầm tấm lệnh bài, nhìn một lượt, ánh mắt không hề dao động. Tay hắn siết một cái lên xe lăn, tay vịn lập tức nổ tan tành.
Đủ thấy thứ này khiến hắn không khống chế nổi cảm xúc mãnh liệt.
"Thập nhị hoàng tử Tấn quốc ! Được, được lắm!" Không biết biết hắn đang nói đến thập nhị hoàng tử giấu thân phận quá khéo, hay nói Lý Diệp Tổ ngại hắn chưa đủ trăm công nghìn việc, có bắt người cũng thật biết chọn người mà bắt.
Sự việc lúc này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Lý Biến Thiên, nhưng cơn thịnh nộ của hắn vừa lên đến đỉnh điểm thì một lần nữa lại bình tĩnh như ban đầu.
Không phải không thể giết, mà là giết thì bất lợi trong tình cảnh hiện giờ.
Chẳng ai lại để ý đến một món đồ chơi của Lý Diệp Tổ. Chưa kể đến Thiệu Tân Ngôn ở bộ lạc nữ nhân kia suốt một năm, bị tra tấn đến chẳng ra hình người, thì trước nay những kẻ biết mặt y không nhiều, y cũng chưa từng xuất hiện ở Kích quốc.
Lý Biến Thiên đương nhiên suy nghĩ sâu xa hơn đám A Nhất nhiều. Lúc Lý Diệp Tổ cướp thì chưa biết thân phận, đành xem như thôi. Nhưng giờ mà để y chết thì khá phiền toái cho cả hắn và Kích quốc. Có chết cũng không nên chết ở đây, huống chi giữ thập nhị hoàng tử lại thì còn có thể đàm điều kiện với các quốc gia khác.
Lý Biến Thiên đưa mắt nhìn người nằm trên giường cùng với nửa thân duới còn đầm đìa máu, gắng nén lại xúc động. Hắn không chỉ là đệ đệ của Lý Diệp Tổ, hắn còn là Kích quốc hoàng đế, không được phép mang lòng dạ đàn bà mà chỉ nghĩ đến người thân.
Lý Biến Thiên run rẩy nhắm mắt lại.
Tứ ca, đành phải để huynh chịu thiệt thòi vậy.
Lý Biến Thiên lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, vân đạm phong khinh nói, "Tha hắn ra ngoài, nhốt lại trước đã."
Lời này ý là, tạm thời không đụng đến Thiệu Tân Ngôn.
Lúc bị tha đi, Thiệu Tân Ngôn lặng lẽ hé mắt một chút, vừa như nhìn Phó Thần, vừa như thẫn thờ mở mắt vậy thôi : Quả là một tên tính toán không chút sai sót.
Lần đầu tiên, Thiệu Tân Ngôn nhận ra nỗi sợ hãi về mặt tâm lý còn có thể lấn át nỗi đau thể xác. Bởi vì y không biết sau này mình sẽ bị những kẻ kia hành hạ ra sao. Thậm chí lúc này, ngay cả mong muốn khôi phục địa vị, trả thù những kẻ lăng nhục mình cũng chẳng còn.
Phủ đô úy phái người đến điều tra, nhưng đều bị người của Lý Biến Thiên cản lại, nói tứ vương gia chẳng qua chỉ đang đùa vui với đám tôi tớ.
Tâm trạng Lý Biến Thiên không tốt, Phó Thần đưa người về phòng, đút mấy viên dược trị nội thương cho Lý Biến Thiên, suốt từ đầu đến cuối hắn chẳng mở miệng nói câu nào.
"Không sao, nghỉ ngơi chút thì không đáng ngại, ta đâu phải người làm từ giấy." Lý Biến Thiên lại quay về bộ dạng Phó Thần đã rất quen thuộc, tựa như sự mất kiềm chế ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi. Còn về vết thương trên người, hắn chẳng bận tâm lấy một mẩu.
Phó Thần không để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm làm việc mình.
Lý Biến Thiên cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Ô hay, làm ngơ ta nữa cơ à?"
Vẻ mặt Phó Thần không hề thay đổi từ đầu chí cuối.
"Vì sao....cứu ta?"
Hắn nhận thấy giọng tiểu tử này khàn khàn, như thể bất cứ lúc nào cũng bật khóc, rất ít khi Lý Ngộ mới không che giấu được cảm xúc như vậy. Lý Biến Thiên chìa tay, "Lại đây nào."
Lý Biến Thiên vỗ vỗ đùi mình. Phó Thần đi tới, ít khi ngoan ngoãn như thỏ nhỏ vậy, ngồi xổm xuống mặt đất, đầu đặt lên đùi Lý Biến Thiên. Một bàn tay dịu dàng, ấm áp vuốt ve đầu thiếu niên. "Đừng nghĩ nhiều, khi ấy, nếu Lý Diệp Tổ còn tiếp tục nổi giận thì chỉ e vết thương kia không kịp cấp cứu. Nếu trong thời gian ngắn, mạch máu còn liền khi không chừng vẫn có một tia hy vọng nối lại được. Nói là chắn đòn thay ngươi, đúng ra là cố tình để hắn đánh ta, như vậy mới nhanh chóng bình tĩnh lại được."
Phó Thần cúi đầu, cọ cọ lên mặt đùi rắn chắc của Lý Biến Thiên. Hắn khẽ cúi mi, che đi cặp mắt lãnh lệ. Ngươi làm vậy rồi, giờ còn cách nào ly gián hai huynh đệ các ngươi được nữa?
Nhưng mà......
Phó Thần nhớ đến trạng thái lủng lẳng của thứ kia, cũng cảm thấy hả hê trong lòng.
"Dù nói thế nào đi nữa, vẫn là ngài lấy thân đỡ đòn cho ta. Ta làm sao trả lại ân tình đây, nợ càng lúc càng nhiều rồi." Phó Thần ngẩng đầu, ánh mắt như đang cố nén cảm xúc, lấp lánh lệ quang nhìn Lý Biến Thiên. Thực ra, xét về thân phận thì Phó Thần với Lý Biến Thiên là chủ và tớ, nhưng những lúc chỉ có hai người thì thái độ của hắn với Lý Biến Thiên không hoàn toàn phục tùng như mấy người A Tam.
Hắn biết, Lý Biến Thiên rất thích như vậy.
"Lấy thân báo đáp thì sao?" Lý Biến Thiên bỗng bật cười. Hóa ra thằng bé này xúc động quá nên mới nổi giận, nhưng hiếm khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phó Thần, Lý Biến Thiên cười đến là vui vẻ.
"Đừng nói bừa!" Mặt Phó Thần nổi một tầng mây hồng, vùng vằng nói.
"Làm việc cho ta cả đời đi." Hắn chế nhạo, y như đang nói : Ngươi nghĩ đi đâu vậy.
"Sao ngài lúc nào cũng thích đùa giỡn ta thế !" Hắn giận dữ đứng dậy, đi ra ngoài, trước khi đóng cửa mới hậm hực nói, "Ta đi sắc thuốc cho ngài, nhân tiện xem tình hình tứ vương gia."
"Hai canh giờ này không được để người khác quấy rầy ta, uống dược này xong mà bị quấy rối sẽ dễ bị loạn nội tức."
"Biết rồi, lắm chuyện!"
Lý Biến Thiên bất đắc dĩ cười cười, khẽ lắc đầu. Tiểu gia hỏa này, tính khí ngang ngược như vậy, ai mà thu phục được hắn.
Thấy bóng dáng Lý Ngộ, ánh mắt hắn chợt dừng, tựa như có ngàn vạn tia sáng bỗng xẹt qua trong tâm trí.
"Khoan đã, Lý ngộ."
"Hả?"
"Hôm chúng ta ở sông Hắc Thủy, thật sự không gặp chuyện gì khác ư?" Ánh mắt Lý Biến Thiên rất ít khi xuất hiện vẻ mơ hồ khó hiểu.
Trái tim Phó Thần giật thót một cái, làm bộ khó hiểu nhìn hắn, "Hôm ấy trời tối quá, ta chỉ nhớ là đã dìu ngài đến một tảng đá, sau đó ngất đi luôn, lúc tỉnh lại lần nữa mới kéo ngài vào bờ."
"Những chuyện ta sắp xếp suốt mười mấy năm nay, tất thảy đều diễn ra êm đẹp, vậy mà chỉ trong vài năm này, lần lượt từng việc một đều có vấn đều. Ta cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi. Không sao, ngươi về nghỉ đi." Dược kia bắt đầu tác động lên Lý Biến Thiên. Hắng ngồi đã tọa, trán lấm tấm mồ hôi, trong có vẻ rất thống khổ. Loại dược hắn sai Phó Thần đút cho mình tuy có khả năng trị liệu tốt nhưng tác dụng phụ cũng lớn, sau khi dùng sẽ đau đớn không chịu nổi.
Khép cửa lại, mọi biểu cảm phong phú trên mặt Phó Thần đều biến mất. Thuật thôi miên chưa bao giờ mất hiệu lực, đây là lần đầu tiên. Quả như hắn đã lo sợ, thôi miêng không phải vạn năng, nhất là khi gặp loại người như Lý Biến Thiên.
.
Phó Thần tránh né mọi tai mắt. Hắn xác định sau chuyện ở thôn Thượng Thiện, không còn người nào đi theo giám sát mình nữa. Hắn đi thẳng tới chỗ Thiệu tân Ngôn, chính là phòng chứa củi mà hắn tìm thấy Thiệu Tân Ngôn trước đó, chỉ khác là khi ấy y nấp sau phòng chứa củi, còn giờ thì bị nhốt trong phòng chứa củi.
Hắn từng nghĩ, nếu quả thật Lý Biến Thiên rất trân trọng những người thân của mình thì mạng của thập nhị hoàng tử hẳn là không giữ được.
Nhưng nếu cân nhắc từ góc độ lý trí, Lý hoàng nhất định sẽ không giết Thập nhị hoàng tử. Đối với Lý hoàng, một nhân tố bất ổn như thế có khả năng ảnh hưởng tới kế hoach jlaau dài của hắn. Hắn vĩnh viễn sẽ không tự gánh tội danh sát hại hoàng tử nước khác lên lưng mình.
Phó Thần móc một cây châm mảnh trong quần áo, nạy nạy vài cái, ổ khóa liền tách ra. Khóa thời cổ đại có cấu tạo đơn giản hơn hiện đại rất nhiều. Hắn nhìn qua phòng củi u ám, ánh mắt hơi ngừng lại. Cảnh tượng này hình như đã từng thấy trước kia. Vị hoàng tử nhỏ bị đám thái giám khi nhục, một nửa mặt quỷ, một nửa như thiên tiên, cuộn mình trong góc tối âm u, ánh mắt hết sức đề phòng, nhưng lại run rẩy thèm khát hơi ấm từ hắn.
Hai tay Phó Thần siết lại rồi buông. Hắn dường như vẫn còn cảm nhận được sự dính dớp lòng bàn tay ướt mồ hôi của người đó lần tìm mu bàn tay. Hắn không chán ghét, chỉ cảm thấy không quen. Phó Thần hít một hơi rồi bình tĩnh đi vào.
Quả như hắn nghĩ, Thiệu Tân Ngôn đã được chữa trị, trên người quấn đầy kim tàm ti. Đó là nguyên liệu dùng để chế tạo kim ti nhuyễn giáp, cho dù là đao kiếm cũng không cắt đứt được. Phó Thần không có cách nào cởi trói cho y.
Nhưng hắn đã có chuẩn bị từ trước, mò một chiếc chìa khóa dự bị trong áo, hắn lấy được từ A Tam. A Tam là người có võ nghệ cao cường nhất trong các hộ vệ, cũng là kẻ khó tiếp cận nhất, cho nên chìa khóa lúc nào cũng mang theo người. Lấy được chìa khóa xong, lúc hẹn gặp Thanh Nhiễm, Phó Thần đã nhờ nàng làm lại một cái y hệt, rồi tới lúc vào rừng tìm Thiệu Tân Ngôn với A Tam, hắn lại tìm cơ hội nhét vào người A Tam.
Thiệu Tân Ngôn đương nhiên đã tỉnh. Thấy Phó Thần bước vào, y dường như chẳng hề bất ngời, "Thế này ngươi đã hài lòng chưa?"
Phó Thần cho rằng mình sẽ thấy một cái bị thịt sắp chết, không ngờ y vẫn còn sức sống bừng bừng, không hổ là thập nhị hoàng tử ác bá ở Tấn quốc. Ngẫm lại, với tính tình của Lý Biến Thiên, hắn chẳng những sẽ không giết thập nhị, trái lại còn cố gắng cứu y.
"Đây là thái độ của ngươi với ân nhân cứu mạng đấy à?" Phó Thần ngồi xuống đất, nhìn bô dạng nửa sống nửa chết của thập nhị.
Nghe những lời này, Thiệu Tân Ngôn trừng lớn mắt. Trên đời này sao lại có loại người vô liêm sỉ đến thế được. Lúc trước, có lão cung nữ thái giám nói lão bát là loại người bại hoại, là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, vô tích sự nhất trong số các hoàng tử. Nếu có cơ hội quay về, y nhất định sẽ nói cho bọn họ : Các ngươi mù à, so với cái kẻ ăn người không nhả xương như thế này, ta còn lương thiện chán.
Phó Thần dùng chìa khóa dự phòng, mở khóa kim tàm ti trên người Thiệu Tân Ngôn.
"Sao ngươi có được chìa khóa này? Ngươi thực ra vốn không đứng về phe người Kích quốc, có phải không?" Suy cho cùng y cũng là hoàng tử, vẫn còn có mắ nhìn. Kim tàm ti là bảo vật hiếm thế, khóa của nó có thể xem là công nghệ phức tạp hàng đầu.
Phó Thần lười trả lời câu hỏi ngu xuẩn này.
Y không nhịn được mà đánh giá Phó Thần, càng nhìn lâu càng thấy dáng vẻ nhu hòa, tinh xảo người người này lại có ý vị không nói nên lời. Tuy không phải kiểu người vừa nhìn đã thấy đẹp, nhưng lại tương đối dễ ưa, ma xui quỷ khiến thế nào y lại nói, "Ta có cảm giác hình như ngươi rất ghét ta."
"Dựa vào đâu mà nói thế, chúng ta chưa từng gặp mặt" Phó Thần thản nhiên đáp.
Đó mới là điểm Thiệu Tân Ngôn lấy làm lạ. Nhưng y vẫn luôn có cảm giác, người này đang cố ý chèn ép mình, "Ta thậm chí còn có cảm giác, ngươi có cách tốt hơn, nhưng cố tình đi đường vòng để khiến ta chịu khổ."
Phó Thần chợt dừng lại, hơi cau mày, "Nghĩ nhiêu rồi, ta không rảnh rỗi như vậy."
Đương nhiên là từng gặp. Lần đó, bọn họ không ngừng ném băng xuống hồ, khiến cho Thiệu Hoa Trì vừa nổi lên mặt nước đã bị đây xuống suýt chết.
Như cổ nhân đã nói, gieo nhân nào gặt quả nấy.
Hắn ném kim tàm tic ho Thiệu Tân Ngôn, thầm nghĩ đây là đồ tốt, tiếc là giờ hắn không cách nào mang theo được, "Giữ cho ta thứ này, sau này lại đưa ta."
Ngươi khôn thế thì ai chơi lại? Ngươi tưởng ta nhìn không biết được giá trị của nó à, còn bảo ta trả lại cho ngươi? Da mặt ngươi vẫn còn dày thêm được nữa à?
Thiệu Tân Ngôn nghiến răng nghiến lợi, nhưng toàn thân ê ẩm đau, có mắng cũng không dám mắng, chỉ biết oán thầm trong bụng.
Phó Thần tính toán thời gian. Ở đây cứ nửa canh giờ lại đổi lượt tuần tra. Hắn nhân lúc mọi người đang chú ý đến Lý Diệp Tổ, không có ai canh mới tới được đây. Nhưng chỉ lát nữa thôi, thủ vệ sẽ tới. Hắn nhanh chóng nói: "Ta tới để cứu ngươi ra ngoài."
Thiệu Tân Ngôn kinh ngạc, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà y thật sự bị nam nhân quỷ thần khó lường này dọa sợ vỡ mật.
"Xem ra ngươi không muốn ra ngoài nhỉ?"
"Đương nhiên là muốn, ngươi có điều kiện gì?"
"Không có điều kiện." Vẻ mặt Phó Thần như kiểu : ơ sao ngươi cứ nghĩ ta là người xấu vậy?
Thiệu Tân Ngôn tin mới là lạ: Ngươi làm gì có lòng tốt như thế.
"Ngươi còn muốn đi cứu bát ca của ngươi không?"
"Ngươi......Có ý gì?" Tuy đã được chữa trịm nhưng hiện giờ y vẫn còn rất yếu, gần như không có sức lực, nói chuyện được vài câu đã khó khăn lắm rồi.
"Cầm lấy, một lúc nữa, chỗ này sẽ bốc cháy, hy vọng điện hạ cát nhân thiên tướng, được trời phù hộ. Ngoài kia có người tiếp ứng ngươi, mấy ngày sau gặp lại, nếu như ngươi còn sống." Nói xong, Phó Thần liền xoay người rời đi, thủ vệ đã sắp tới rồi, "Còn nữa, ta tin tiềm năm của con người là vô hạn."
Thiệu Tân Ngôn nhìn bóng dáng không chút lưu luyến nào của Phó Thần. Y nhìn cái búa trên tay, bởi vì quá mức kinh ngạc nên không kịp gọi Phó Thần. Cửa phòng chứa củi khép lại lần nữa, trở về trạng thái như chưa có gì xảy ra.
Ngực y bỗng đảo lộn, không nhịn được, nôn ra một ngụm máu.
Là tức đến hộc máu.
Y nghe còn không rõ chắc. Một canh giờ nữa mà không ra được khỏi đây, y sẽ chết cháy. Đường thoát duy nhất chính là chiếc búa trong tay, Phó Thần lấy nó từ nhà bếp.
Nếu là lúc khỏe mạnh, còn có vũ khí tốt, không chừng có thể đục một lỗ hổng trên tường để chạy trốn. Nhưng bây giờ y cầm cái bát còn không xong, đập thể nào mà đập?
Bỗng nhiê, y hiểu được câu cuối cùng nam nhân kia nói trước khi rời đi có ý gì.
Lại một trận huyết khí dâng trào, nhưng cảm giác tra tấn về mặt tinh thần còn khó chịu hơn.
Một canh giờ này, y làm sao có thể cứu chính mình đây?
.
Phó Thần bước ra ngoài, nhìn thật lâu phía chân trời, ánh mắt ngưng đọng. Hắn nhấc một cây cung dùng điểm tâm đổi được của một đứa bé trong thành, quan sát quỹ tích chuyển động, thả lỏng bả vai, ngắm thật chuẩn. Một tiếng vút sắc gọn vang lên, bắt rơi con chim liên lạc.
Dù dùng loài chim nào để đưa thư, đều có khả năng không thể nhận được thu do ảnh hưởng của hoàn cảnh như khí hậu, con người. Đó là điểm thiếu sót, cũng là điểm có thể lợi dụng của thư tín thời đại này, lạc mất thư cũng không có gì lạ. Con chim đưa thư này vô cùng khỏe mạnh, Phó Thần thấy còn khỏe hơn mấy co Thanh Nhiễm nuôi nhiều. Nếu không phải lúc bay vào thủ đô úy, nó xà xuống khá thấp thì hắn cũng không cách nào bắn trúng được. Có đôi khi, vận may cũng là một loại năng lực.
Hắn xui xẻo đã bao lâu rồi, rốt cuộc cũng phải may mắn một lần chứ.
Phó Thần không lập tức kiểm tra con chim kia. Đầu tiên, hắn quan sát một lát, xác định người trong phủ đều đang tập trung ở chỗ Lý Diệp Tổ, không ai ở gần đây, mới đứng dậy, rút ống trúc buộc ở chân chim. Sau khi xem mẩu giấy cuộn trong đó, hắn phi tang xác chim.
Thật ra hắn có thể viết một lá thư giả, bỏ vào trong ống trúc lần nữa. Nhưng hắn cho rằng làm chuyện này quá mức thừa thãi, chẳng bằng xử lý luôn cho gọn. Ai dám cam đoan Lý Biến Thiên sẽ không nhận ra?
Hắn về phòng mình ở khu nhà dành cho tôi tớ, châm đèn dầu lên.
Hắn đứng dậy, lấy một chậu nước, thả giấy lên đó. Chừng một phút sau, chữ trên giấy bắt đầu hiện ra.
Chữ viết rất nhỏ, nhưng Phó Thần có thể nhận ra đó là chữ của Phi Khanh. Tranh chữ của quốc sư không nhiều, nhưng lúc hắn cạo râu cho hoàng đế, đã từng trông thấy tác phẩm của y ở Ngự thư phòng.
Ban đầu chỉ là có chút hoài nghi, giờ thì có thể khẳng định rồi. Phi Khanh, Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, ba người này liên kết thành một mạng lưới quan hệ ổn định. Bọn họ đều là người của Lý Biến Thiên. Quả là một tam giác cân đối, danh vọng, văn thần, võ tướng đều đủ cả. Nếu lúc ấy, không phải bọn họ chỉ chăm chăm nhằm vào hắn, hắn bất đắc dĩ phải giết Thẩm Kiêu và Tưởng Thần, e là phạm vi kiểm soát của họ ở Tấn quốc đã lớn đến mức không khống chế được.
Cho nên, lại nói về vấn đề cũ, rốt cuộc thì tại sao phải giết một nhân vật vô danh tiểu tốt như hắn? Thậm chí cả Lý Biến Thiên đều không biết hắn.
Phó Thần nhìn phong thư này, nghiên cứu nội hàm thâm ý trong từng câu từng chữ, phỏng đoán, phân tích, cho tới khi nhớ kỹ từng từ một. Sắc mặt Phó Thần ngày càng nghiêm trọng. Hắn khẽ run rẩy khép mắt, một lúc lâu sau mới đổ chậu nước kia đi, cuối cùng châm lửa hủy lá thư.
Hắn nhìn về hướng Lý Biến Thiên đang ở, trong ánh nến mờ ảo, biểu cảm không thể nhìn rõ.
.
Một lúc lâu sau, trong lúc người người còn đang bận rộn lo cho vết thương của Lý Diệp Tổ, cả phủ đô úy nháo nhào người ngã ngượi đổ, bỗng nhiên có tiếng la thất thanh từ viện phía đông. Ánh lửa nổ lên bốn phía. Lúc mấy người A Nhất ra khỏi phòng Lý Biến Thiên, họ trong thấy toàn bộ phòng chứa củi đã chìm trong biển lửa.
"Nhị thập tam đáng lẽ phải canh gác ở đây đi đâu rồi?" Bọn họ đương nhiên có sai người đến trông coi, phải đảm bảo dù Thiệu Tân Ngôn có xảy ra chuyện gì cũng nhất định không thể mất mạng ở chỗ họ được.
Nhưng lúc này, chẳng thấy bóng dáng nhị thập tam đâu hết, còn trong phòng đã lửa chat bừng bừng.
Thiệu Tân Ngôn bị kim tàm ti trói chặt, dù muốn chạy cũng không chạy thoát. Nhưng lửa lớn thế này, không thể xông vào được, như thế có khác nào tự sát.
Sau khi dập được lửa thì đã qua một canh giờ.
Phòng chứa củi đã cháy đen thui. Người ta phát hiện một xác chết, khác xe với vóc dáng Thiệu Tân Ngôn. A Nhất tìm thấy một góc nhỏ của phòng chứa củi đã bị đục vỡ, chỉ có người thân hình nhỏ thó mới chui qua được. Tất cả mọi người quay mắt nhìn nhau.
Bọn họ thậm chí còn thấy mùi dầu mỡ quen thuộc phảng phất.
Đó là loại mỡ họ đã dùng khi phục kích nhị hoàng tử.
Trên đời này thật sự có chuyện ma quỷ hiện hồn quấy phá sao?
Bởi vì chúng ta hại nhị hoàng tử, nên linh hồn nhị hoàng tử tìm đến báo thù.
Vừa nghĩ thế, tất cả mọi người đều chợt lạnh sống lưng. Chuyện này quả thật rất quỷ dị, chứ chẳng phải bọn họ tự tưởng tượng ra.
Lý Biến Thiên đả tọa một canh giờ trong phòng xong, bọn họ mới trình báo việc này lên. Lý Biến Thiên nghe vậy, nở nụ cười, "Cảm giác có quỷ hồn quấy phá? Thứ này không có trên đời.""Do thuộc hạ vô năng." Các hộ vệ cúi đầu.
"Rất biết chọn thời cơ, hôm nay lực lượng phòng thủ của chúng ta thưa thớt nhất. Hắn trốn rồi. Các ngươi mau phái người đuổi theo." Do chuyện của Lý Diệp Tổ nên không ai để ý tới một kẻ dở sống dở chết cả, nhưng qua ngày hôm nay có lẽ phải cân nhắc lại rồi. Lý Biến Thiên nhìn nét mặt từng người. E là....có nội gián, thậm chí còn nội ứng ngoại hợp.
Lý Biến Thiên vuốt ve cằm, kẻ nào lại cố tình đổ tội cho A Tam? Ánh mắt hắn liếc qua Phó Thần, lại lắc đầu. Thằng nhóc này thông minh thì thông minh thật, nhưng tính tình không tốt, cũng không quá nhẫn nại. Từ đầu đến cuối, nếu hắn không ép mang thằng nhóc về Kích quốc thì chỉ e nó sẽ cả đời nằm ăn chờ chết ở Loan kinh.
"Vâng, nhưng mà...." Mấy người A Nhất cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Ngay cả một hoàng tử bị trọng thương mà còn không trông coi được. Đây chính là sự thất trách nghiêm trọng nhất của bọn họ mấy năm nay.
"Nếu không tìm được thì không cần theo nữa. Chuyện lần này có đến tám chín phần là muốn dụ các ngươi vào bẫy." Lý Biến Thiên nói tiếp. Bây giờ hắn không xác định được kẻ ra tay là ai, có thế lực nhưu nào, hay thậm chí có đến vài thế lực.
Ánh mắt Phó Thần thoáng vẻ tiếc nuối, kế hoạch liên hoàng vẫn bị Lý Biến Thiên phát hiện ra. Quả thật, hắn muốn lợi dụng việc Thiệu Tân Ngôn chạy trốn để bắt gọn một lưới đám hộ vệ, chỉ tiếc là trực giác của Lý Biến Thiên rất chuẩn.
Lý biến Thiên trầm tĩnh nhìn về phía A Tam : "Chìa khóa trên người ngươi đâu?"
A Tam nghe Lý Biến Thiên nói, lập tức lấy chuỗi chìa khóa trong người ra. Tất cả các chìa đề còn nguyên vẹn, không thiếu chiếc nào.
Hắn đã hết đường chối cãi. Dù tất cả mọi người đều tin A Tam không thể nào thả Thiệu Tân Ngôn, nhưng mọi bằng chứng đều chỉ thẳng vào hắn. Không có chìa khóa, Thiệu Tân Ngôn không thể thoát ra, bọn họ còn bị mất một hộ vệ trong đoàn nữa.
Tất cả mọi người tập trung trong sân, xem A Tam bị hành hình.
Năm mươi roi, không nhiều không ít. Kẻ thất trách nhất định phải nhận.
"A Nhất, ngươi làm đi." Lý Biến Thiên đưa roi qua. Tình cảm giữa các hộ vệ rất tốt. Chính việc ra tay với đồng đội mới càng khiến bọn họ áy náy, tự trách, sau đó mới có hiệu quả, càng tận tâm tận lực làm việc.
Quất xong bốn mươi roi, lưng A Tam đã máu thịt lẫn lộn, gần như bất tỉnh.
Phó Thần vẫn im lặng đứng trong đám người. Bỗng nhiên, hắn quỳ rạp xuống đất, bình tĩnh nói với Lý Biến Thiên : "Chủ công, xin cho ta chịu thay A Tam ca mười roi cuối cùng."
Lý Biến Thiên ngồi trên xe lăn, giọng nói càng thêm thâm trầm, "Người của ta phạm sai lầm, nhất định phải chịu phạt, không ai có thể thay thế."
"Còn đánh nữa, huynh ấy sẽ chết mất!" Giọng hắn như sắp phát khóc, có vẻ như hắn đã kìm nén rất lâu rồi, thật sự không chịu được nữa mới bước ra. Quả thật như vậy, người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên không thể chịu nổi, dù hắn biết lúc này không nên lên tiếng.
Phó Thần gia nhập đoàn chưa lâu, đương nhiên vẫn biết Lý Biến Thiên cai quản thuộc hạ nghiêm khắc. Nếu hắn đủ thông minh, lúc này không nên xin thay A Tam, nhưng hắn lại điếc không sợ súng.
Lý biến Thiên trầm mặc nhìn hắn, hồi lâu mới nói, "Ngươi xin cho hắn cũng được, chịu phạt gấp đôi."
Tương đương với hai mươi roi.
"Phân, tạ chủ công ban ơn." Phó Thần cảm động đến rơi nước mắt, cởi áo bông trên người, để lộ nửa thân trên trắng nõn, run cầm cập trong gió lạnh.
Lúc này, A Tam đã được những người khác đỡ xuống khỏi ghế dài, chuẩn bị bôi thuốc.
Anh mắt A Nhất nhìn Phó Thần đầy phức tạp. Bọn họ biết chuyện này không ai có thể thay ai. Trong lòng bệ hạ, cái hắn muốn là răn dạy, chứ không phải muốn đám hộ vệ tình thương mến thương chịu tội thay nhau. Lúc này, chắc chắn không có ai đứng ra cầu xin cả, như thế không phải cứu A Tam mà là hại hắn. Nhưng Lý Ngộ chưa tới được bao lâu nên không biết. Do vậy hắn mới lên tiếng cầu tình, thế mà chủ nhân còn đồng ý.
Nhớ tới ngày trước mình còn hiểu lầm thiếu niên này, giờ lại thấy hắn thật gan dạ sáng suốt. Tuy thế, không biết vì sao A Nhất vẫn cảm thấy kỳ lạ. Thôi được rồi, miễn thằng bé không uổng phí lòng tốt của A Tam đối với nó là được.
Lúc A Nhất đang chuẩn bị vung roi, Lý Biến Thiên đột nhiên ngăn lại, "Để ta."
A Nhất dừng lại, dâng roi cho Lý Biến Thiên. Lý Biến Thiên nhìn tấm lưng trắng nõn, non mềm của thiếu niên, giọng nói lạnh lùng, "Lý Ngộ, ta chưa bao giờ dạy bảo ngươi. Hôm nay, ta muốn ngươi học được một đạo lý. Bất cứ ai cũng phải trả giá cho lựa chọn của mình. Đồng cảm, có khi là hại người.....hại cả mình."
"Vâng, Lý Ngộ hiểu. Nhưng huynh ấy không phải người khác, mà là A