Khi A Nhất sắp xếp xong cho A Tam, hắn phát hiện ra cảm xúc có gì đó không đúng. Thứ cảm giác bất an quẩn quanh lại xuất hiện lần nữa khiến hắn lo lắng. Hắn từng hoài nghi Lý Ngộ có vấn đề, rất nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, dù chẳng lộ một manh mối nào nhưng vẫn khiến người khác nghi ngờ. Chẳng qua sau này quá nhiều chuyện phát sinh, hắn cũng như những người khác, không còn cảnh giác với thiếu nhiên như trước nữa.
Vậy mà vừa mới đây thôi, hắn tận mắt nhìn thấy cánh tay buông thõng của chủ công lại khẽ run lên, sau đó bình tĩnh như trước.
Cảm giác bất an lại quay về. Lý Ngộ bình thường có vẻ đơn thuần, đanh đá, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng khiến bất cứ ai trong bọn họ cảm thấy ghét bỏ, từ từ sinh lòng quý mến. Chính điều đó mới có vấn đề !
Thân hình nho nhỏ kia ngã rạp xuống trước mắt hắn, một ngón tay cũng không động đậy. Khải giáp trắng bạc dính máu đỏ sẫm, qua vết cắt còn nhìn thấy cả xương. Chiều tà đại mạc chiếu vào áo giáp, phản xạ ánh sáng nhàn nhạt vào đôi mắt những hộ vệ đứng trên tường thành. Ai nấy đều tỏ vẻ chua xót, không đành lòng nhìn đi nơi khác. Ở chung với nhau suốt một thời gian dài như vậy, đương nhiên sao có thể không tiếc thương. Dù bọn họ không có tình cảm sâu sắc với Lý Ngộ như A Tam, nhưng cũng thường xuyên để ý đến thiếu nhiên này một chút. Giờ hắn đã nằm dưới đất, không gượng dậy được nữa rồi.
Như thể đã chết hẳn.
Tên nhóc này thường ngày bướng bỉnh, hay làm trò, nhưng thật ra chỉ cần tiếp xúc nhiều một chút sẽ phát hiện ra bản tính hắn tương đối hiền lành, cũng sẽ chia đồ ăn cho những người dân đói khát, cũng sẽ mang đồ dùng mùa đông cho các binh lính ngoài thành hắn chẳng hề thân quen, cũng sẽ không dùng quyền cước phòng thân được A Tam chỉ dạy để xuống tay với những người dân khốn khổ dùng rằng bản thân bị vây đánh.
Những ký ức như thế, tưởng là sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng thôi, nhưng bọn họ vẫn còn nhớ rõ. Chỉ là bình thường không hề nhắc tới, không mở ra, lúc bất tri bất giác lại phát hiện hóa ra mình và tên nhóc ấy đã có nhiều kỷ niệm như vậy. Một tên nhóc dù có rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo cũng không mở miệng kêu cứu, một tên nhóc tìm đủ cách chế ra thức ăn ngon cho bọn họ, một tên nhóc biết tìm cách gợi chuyện vui đùa lúc canh gác ban đêm nhàm chán.
Có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ, bọn họ chưa từng tiếp xúc với thiếu nhiên nào đặc biệt như thế, dù có nhiều khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng chẳng ít.
Từ đầu chí cuối, chủ công chỉ quan sát trận chiến, giống như chưa từng thấy lời cầu cứu của Ký Ngộ. Bọn họ cũng chỉ có thể học theo, làm như không biết. Không một ai có thể ngăn cản bá nghiệp của chủ công.
Người tộc Ô Ưởng chẳng biết bị cái gì kích thích, giống như một bầy thú nổi điên không cần mạng. Chúng xông qua thiết mã binh khí của quân lính Kích quốc mà không một chút do dự. Đợt tiến công thứ ba bắt đầu, lượng tên bắt lên tường thành ngày một dày đặc. Một hàng thuẫn binh (binh lính mang lá chắn) đứng chắn trước Lý Biến Thiên, chỉ trong nháy mắt đã lập hàng rào che chắn cho Lý hoàng khỏi mưa tên bão đạn. Cạnh đó, lính trên thành ném những tảng đá lớn xuống, nện thẳng vào đầu những kẻ đang dùng thang leo lên.
Nhưng người trước ngã xuống người sau tiến lên. Chiến binh tộc Ô Ưởng bắt đầu lên dần lên tường thành, bọn họ không tiếc tính mạng.
Cá tướng sĩ chiến đấu dưới chân thành gầm vang tiếng rống giận, quyết tử thủ đến cùng. Âm thanh của họ vang vọng đại mạc, không khí bi tráng lan tràn sang những người khác. Ai nấy đều quyết tâm không để kẻ địch công phá cửa thành, bệ hạ của bọn họ đang ở ngay phía sau. Binh lính Kích quốc đã bị vây dần ở thế yếu, bỗng dưng tràn đầy kiên nghị trên nét mặt, quả quyết điên cuồng chiến đấu. Thi thể chất đống dưới chân thành càng lúc càng cao.
Có những binh lính Kích quốc, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, vẫn mở to đôi mắt nhìn Lý hoàng trên tường thành, rồi mới nhẹ nhàng yên nghỉ.
Dân chúng trong thành đều thấp thỏm sơ hãi. Bọn họ đã nghe tiếng cổng thành bị đập phá. Lúc này, đứng trên thành không phải hoàng thất Ấm Đột quốc của họ, mà là người Kích quốc vốn có thể ung dung rời đi. Nghe nói hoàng đế Kích quốc cũng ở đó. Rõ ràng lần này hắn chỉ là khách được mời tới chơi.
Dân chúng cảm thấy hoang mang cực độ. Người cầm quyền nước mình thì trốn chui trốn lủi, còn người nước khác lại thân chinh ra chiến trường.
Quân lính tướng sĩ Đệ Ngũ doanh đều mệt mỏi, rống giận, bùng nổ sức lực cuối cùng trong sinh mệnh. Từ ngày đầu tiến vào quân doanh, họ đã thề sống chết bảo vệ vinh quang Kích quốc, chỉ tiến không lùi dù chỉ một bước. Sau lưng họ còn có bệ hạ, là Kích quốc thánh quân.
Khi binh lính Kích quốc gần như không còn chống đỡ được nữa, tiếng hô long trời lở đất vọng tới từ đằng xa, cùng âm thanh lenh keng của thiết giáp trọng binh. Lý Biến Thiên chậm rãi nhìn phía chân trời, đáy mắt chứa ý cười.
Viện quân đã tới. Đó là quân đội Lý Biến Thiên đặt ngoài trăm dặm để dự bị, cũng là một trong mười hai chủ quân, Đệ Nhị Doanh, trứ danh về dã chiến.
Binh lính Đệ Ngũ doanh thở phào nhẹ nhõm. Tộc Ô Ưởng đương nhiên cũng nghe thấy. Bọn họ không thừa thắng xông lên nữa mà trốn nhanh vào rừng, như thể đã sớm biết được sẽ có quân cứu viện từ xa tới. Trong tiếng hô ồn ào còn xen cả tiếng ám hiệu của người Ô Ưởng. Dù người bị thương hay không bị thương hay còn đang hăng say chiến đấu, đều đồng loạt rút lui.
Dù lòng thù hận của bọn họ có sâu đến mấy cũng sẽ không làm việc thiếu tính toán, bằng không cũng sẽ chẳng thể bảo vệ bản thân ở giữa hai ông lớn như Ấm Đột quốc và Kị Tang quốc, trở thành cán cân thăng bằng, thế lực một phương như vậy. Thánh Tử đã từng nói cho bọn họ, nếu Lý hoàng không gọi được quân tiếp viện thì còn có khả năng thắng. Nhưng nếu Lý hoàng có viện quân thì tuyệt đối không thể tham chiến nữa. Viện quân tới thì ngay lập tức phải rút lui, bảo vệ số lượng tộc nhân. Phải biết núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Muốn đối phó với Kích quốc, sau này vẫn còn cơ hội.
Hiên giờ, đúng như lời Thánh Tử nói lúc trước, quả nhiên viện quân tới. Bọn họ càng thêm tin phục Thánh Tử, liệu sự như thần, không hổ là Thánh Tử mấy trăm năm mới xuất hiện. Chỉ cần có Thánh Tử là còn hy vọng chiến thắng. Tên Lý hoàng ti tiện, dám chỉ để một đội quân bên ngoài thành ngụy trang, còn lực lượng chính lại canh giữ từ xa, chờ thời cơ cứu viện. Điều này khiến bọn họ nhớ tới một lời đồn đại rất vớ vẩn, " Lý hoàng là một đế vương không thể giết, dù có hận cũng phải công nhân một điều, hắn là quân vương bất tử.
Khi nghe lời đồn đó, các binh lính cường tráng, vô địch trong đấu tay đôi của tộc Ô Ưởng chỉ cười nhạt. Trước sức mạnh tuyệt đối, thì chẳng có ai là không thể giết. Nhưng hôm nay, khi nghe những tiếng hô rung chuyển đất trời của quân cứu viện, bọn họ mới cảm thấy trước kia mình suy nghĩ thật ngây thơ. Có những kẻ vừa sinh ra đã có linh cảm sâu sắc hơn người thường, tính toán mọi khía cạnh bất ngờ nhất, không mảy may để bấy cứ việc ngoài ý muốn nào phát sinh.
Đó mới chính là điểm khiến người ta kinh sợ Lý hoàng. Người ta kiêng kị hắn hơn vạn hùng sư, bởi không ai biết điểm yếu của hắn nằm ở đâu.
Cao thủ xạ nghệ của tộc Ô Ưởng vốn định bắt tên giết chết Lý hoàng, nào ngờ Thánh Tử lại lao ra cản lại. Hắn hối hận gần như sụp đổ. Thánh Tử là hy vọng chấn hưng của cả bộ lạc. Dù có phải hy sinh, người trong tộc nhất quyết phải bảo vệ Thánh Tử. Chỉ cần Thánh Tử còn sống, bộ lạc sẽ không tuyệt diệt. Thế như hôm nay, tất cả lại tan thành mây khói rồi.
Khi đang thẫn thờ nhìn Thánh Tử ngã xuống, môj binh lính Kích quốc lao tới đuổi giết hắn. Hắn tự mình nhận một nhát đao của đối phương, lại dùng thương đổi thương, đâm xuyên tên lính Kích quốc, dù có chết cũng phải kéo theo kẻ địch chết cùng. Vị cao thủ xạ nghệ đó mỉm cười giải thoát trước khi từ giã cõi đời.
Người tộc Ô Ưởng thấy hắn dùng cách đó để tự sát, liền lao lên đuổi giết lính Kích quốc. Đại trưởng lão Ba Nhã Nhĩ thấy vậy liền hiểu ra ý định của bọn họ. Họ muốn đưa Thánh Tử về, dù phải trả giá hết thảy. Thánh Tử có chết cũng phải chết ở tộc Ô Ưởng.
"Đi mau ! Không được quay đầu ! ! ! Đừng quên lời thề của các ngươi ! ! ! Nếu các ngươi dám phạm lời thề thì không còn là người của tộc Ô Ưởng ta nữa !" Đại trưởng lão vừa hô, vừa rút lui. Trên người lão đã ghim vài mũi tên của Kích quốc, nhưng vẫn đứng thẳng không ngã, quay đầu hối thúc người trong tộc chạy đi. "Đi mau ! Đừng để tộc nhân chúng ta hy sinh vô ích ! Vĩnh viễn nhớ lấy mối huyết hải thâm thù với Kích quốc ! ! !"
Huyết hải thâm thù ! ! !
Câu nói cuối cùng kia vang vọng tới tận biên giới của bộ lạc Ô ưởng với Ấm Đột quốc, khiến từng người Ô Ưởng đều khắc cốt ghi tâm. Từng lời từng chữ dều xoáy sâu vòng lòng, vĩnh viên không quên mối thù diệt tộc.
Đại trưởng lão Ba Nhã Nhĩ bị thương quá nặng, ngã xuống, nhưng kẻ địch chết dưới tay lão nhiều hơn gấp mười người Ô Ưởng khác.
Lão không phải người chí công vô tư, nhưng sự can đảm lúc này lại khiến người ta nghiêm nghị khởi kính.
Ai nấy đều bất ngờ khi thấy tộc Ô Ưởng vừa đánh vừa trốn, liên tục lui vào trong rừng, không hề giống tác phong chiến đấu của họ. Trước kia, họ không quan tâm đến địch đông thế mạnh, dù toàn quân có bị diệt cũng phải dốc hết sức chém càng nhiều địch càng tốt.
"Chúng trốn thật sao?" Thật khó tin.
Lý Biến Thiên lạnh nhạt nhìn về đại mạc xa xa, "A Nhất, bảo bọn họ không cần đuổi theo nữa, rút quân đi. Vào trong rừng là thiên hạ của người Ô Ưởng. Theo bọn chúng chắc chắn sẽ trúng kế."
Sau đó, hắn phân phó thân tín bên cạnh, ngênh đón tướng sĩ Đệ Nhị Doanh, mở cổng thành, hắn sẽ đích thân đi xuống.
Trước khi rời tường thành, chẳng biết hắn nghĩ gì, bất chợt liếc một cái, ánh nặng nề. "Quả nhiên có cao thủ sau lưng chỉ điểm bọn họ."
Giấu đầu lòi đuôi ! Ngươi nghĩ có thể lẩn trốn cả đời sao? Chỉ cần ngươi tiếp tục rat ay, không thể nào không lộ ra giấu vết.
Ánh mắt Lý Biến Thiên ngập tràn sát khí, bùng nổ quang mang lạnh lẽo.
Khi Lý Biến Thiên bước xuống cổng thành, ở đó còn một chút tàn lưu binh sĩ Đệ Ngũ Doanh. Họ đã chỉnh đốn đội hình, dù thương vong thảm trọng và nhiều đồng trạch huynh đệ đã vĩnh viễn ngã xuống, những vẫn phải kìm nén cảm xúc, duy trì sự tôn nghiêm của binh sĩ Kích quốc. Họ đồng loạt giơ cao vũ khí trên tay, nện xuống mặt đất, tạo nên cơn địa chấn ầm vang, miệng nghiêm trang hô, "Kích quốc tất thắng, thánh quan vạn an !!! Kích quốc tất thắng, thánh quân vạn an !!!"
Những lời này không phải mệnh lệnh của Lý Biến Thiên, mà do quân đội tự phát.
Lý Biến Thiên ngồi trên xe lăn khẽ khàng nâng tay, toàn trường im lặng trong nháy mắt. Hắn kêu nhóm chủ tướng như Long tướng đứng lên, ra lệnh: "Kiểm kê nhân số một chút. Trước tiên đưa những binh lính bị thương về đại bản doanh, những tướng sĩ hy sinh thì nhập liêm chu đáo. Bọn họ vĩnh viễn là người hùng của Kích quốc ta. Trẫm rất tự hào về bọn họ !"
Lý Biến Thiên biểu đạt rất rõ ràng, khái niệm chết trong vinh quang lặng lẽ len vào tâm trí quân binh.
Không ít binh sĩ khi nghe Lý Biến Thiên nói xong những lời này, ánh mắt ngập tràn lòng trung quân ái quốc sục sôi. Quả thật, Lý Biến Thiên là một nhà hùng biện đầy cuốn hút. Được một vị được tôn sùng như thần thánh ở Kích quốc tán dương, là niềm vui không bút nào tả xiết. Dù có chết, người nhà họ cũng lấy làm vinh quang.
Tộc Ô Ưởng dường như đã có chuẩn bị từ trước, sắp xếp đường rút lui hoàn hảo. Lúc binh lính Đệ