Khi Phi Khanh nghe tin Hưu Hàn Học và Lục Minh cùng rơi khỏi lầu cao, thi thể hai người kia đã biến dạng hoàn toàn. Ngoại trừ một khoảnh khắc tim đập loạn nhịp lúc đầu, y lập tức khép chặt mắt, buộc mình bình tĩnh lại, Người đã chết rồi, quan trọng là phải tìm ra kẻ chủ mưu. Có lẽ vì trước kia đã từng gặp vết xe đổ của Thẩm Kiêu và Tưởng Thần nên lần này xảy ra chuyện tương tự, y cũng không quá bất ngờ. Y không hề bối rối, chỉ lịch sự rời khỏi tiệc mời các quan viên, đi tìm đám cô nương kỹ viện để hỏi thăm. Họ nói sau khi uống rượu, Lục Minh bắt đầu mắng chửi người, nói ra những lời bất mãn mấy năm nay, đều là thứ không dám để người ngoài nghe thật. Y uống thêm mấy bình rượu rồi hùng hùng hổ hổ xông a ngoài. Những chuyện sau đó thì họ không biết nữa.
Biết sơ sơ tình huống, Phi Khanh sai người đưa họ đi, khẽ liếc mắt ra hiệu. Các hộ vệ đều biết ý, y đang ra lệnh diệt cỏ diệt tận gốc. Các cô nương này đã nghe thấy điều không nên nghe, thậm chí còn có vài lời nhắc đến Kích quốc. Nếu truyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn là tội mất đầu.
Sau đó Phi Khanh đi điều tra phòng tra tấn trên tầng bảy. Ở hiện trường còn dấu vết đánh nhau, từ những vết máu lưu lại có thể nhận ra quyền cước bọn họ dùng đều là võ thuật Kích quốc. Ánh mắt Phi Khanh đảo qua đoạn dây thừng bị cắt đứt, sàn nhà và vách tường cắm đầy phi tiêu, trong đầu hình dung ra trước lúc chết, Hưu Hàn Học đã "chơi đùa" thế nào. Y nói với các hộ vệ, "Tìm hiểu xem, khi ấy hắn đưa ai vào phòng này, tra rõ thân phận."
Đám thị vệ lui xuống, tiếp tục phân tích tình hình. Đang lúc Hưu Hàn Học hưng phấn tột đỉnh, Lục Minh uống say bỗng nhiên xuất hiện. Thường ngày, quả thật Hưu Hàn Học không coi trọng Lục Minh nên oán giận chất chứa cũng là chuyện thường. Nhưng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong phạm vi có thể cho phép, không đến nỗi gây chiến, nhưng nếu uống quá nhiều rượu thì sao?
Phi Khanh vẫn cảm thấy lời giải thích này quá gượng ép, nhưng lúc này, trừ cách đó ra, y chẳng biết lý giải ra sao.
Hai người tranh cãi càng lúc càng ác liệt, cuối cùng dẫn đến đánh nhau. Lục Minh đương nhiên chiếm thế thượng phong, hai người vật lộn dữ dội rồi cùng ngã khỏi lầu. Hả? Phi Khanh nhìn thấy một thứ dưới đất, là vết máu, nhưng do bút tích của Hưu Hàn Học để lại, viết một chữ, Lục Minh?
Tất cả những chuyện này đều giống như việc ngoài ý muốn, nhưng sao có thể trùng hợp thế được. Chẳng hiểu sao lại uống say, sau đó chẳng hiểu sao lại tìm đối phương để gây sự, rồi chẳng hiểu sao lại cùng nhau chết. Những điều này có thể là tình cờ hay sao? Hai tướng tài đắc lực của y sao có thể chết một cách lãng xẹt như thế. Đương nhiên phải có kẻ đứng sau lưng sắp đặt. Đối phương thậm chí còn có khả năng thao túng một vài hành vi của bọn họ.
Nếu không phải thế thì làm sao giải thích được những chuyện kỳ lạ liên tiếp này. Nhưng người thao túng được suy nghĩ của kẻ khác, từ trước đến nay chỉ có thần linh. Trên thế gian này làm gì có thần linh, mà nếu có cũng sẽ là bệ hạ.
Khi Phi Khanh vừa đặt chân lên một viên gạch, y chợt nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra. Một vài hộ vệ bên cạnh y bỗng nhiên bị một túi lưới treo lên. Bọn họ còn chưa kịp vùng vẫy, hàng loạt tên nhọn bắn ra từ trong vách tường. Ngay cả Phi Khanh cũng rất chật vật mới tránh được, nhưng vẫn bị thương ít nhiều. Những người dính bẫy đã gần như tắt thở. Tâm trạng bình tĩnh của y bỗng chốc điên đảo. Kẻ nào có khả năng thiết kế cơ quan cao siêu như vậy, thậm chí còn hoàn thành chỉ trong thời gian ngắn?
Phi Khanh vừa dùng dao cắt tuối lưới, vừa cẩn thận quan sát. Quả nhiên sàn nhà có vài chỗ được thiết kế đặc biệt, chỉ cần dẫm vào thì cơ quan sẽ khởi động. Phó Thần bày ra cách này dựa vào trò dò mìn ở hiện đại, chỉ cần di chuyển theo quy luật là có thể vượt qua. Phi Khanh chưa từng chơi trò này, đương nhiên không thể biết được, nhưng khi đám hộ vệ "đạp mìn" càng lúc càng nhiều, y cũng dần dần hình dung ra quy luật. Trong lòng y bắt đầu e sợ kẻ có thiên túng kỳ tài này. Trước nay, y cũng chỉ biết duy nhất một kẻ như thế, đó chính là Thất Sát. Thất Sát vừa mới xuất hiện trở lại, y đã không thể chống đỡ. Hẳn là mấy năm qua, hắn chỉ âm thầm ẩn náu mà thôi
Đương nhiên, Phó thần không có ý định giải quyết Phi Khanh hoàn toàn. Nếu dễ dàng bị xử lý như vậy thì đã chẳng phải là Phi Khanh. Hơn nữa, đêm nay hắn đã tiêu diệt hai người rồi, chắc chắn đội ngũ của Kích quốc sẽ thay đổi cục diện. Nếu còn động tới Phi Khanh thì mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn vào hắn. Hắn vừa mới tới ngày đầu tiên mà chủ soái đã mất mạng, có thể là tình cờ được sao?
Lúc Phi Khanh thoát ra được thì cũng đã thương tích đầy mình. Các hộ vệ của y không được may mắn như thế, người thì đạp phải cơ quan, người thì chắn tên cho Phi Khanh, gần như toàn quân đều bị diệt, một mình y sống sót trong cửa tử.
Chắc chắn là hắn ! Nếu không phải hắn thì sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Hắn vừa đặt chân đến đây chưa được bao lâu mà đã tổn thất hai tướng lãnh, dù nói thế nào cũng rất đáng ngờ.
Phi Khanh tự băng bó cho mình một chút rồi đi thẳng vào phòng của Phó Thần. Thấy người còn đang ngủ, y nhẹ bước lại gần, vỗ vai hắn, "Lý Ngộ?"
Người trên giường ban đầu không phản ứng gì, Phi Khanh phải lay mạnh thêm vài cái, hắn mới từ từ quay lại, vẻ mặt rõ ràng là đang ngủ ngon lại bị đánh thức. Đầu tiên, hắn cảnh giác nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang ở chỗ cũ, mới để ý tới Phi Khanh, "Sao vậy? Không phải ban nãy đã nói chuyện rồi à?"
"Không có gì, chỉ muốn hỏi ngươi chút thôi. Nãy giờ ngươi vẫn ở đây sao?"
Phó Thần khó hiểu nhìn y, "Ta đương nhiên vẫn ở đây, chứ không thì còn đi đâu được. Ta trúng độc, vừa mới giải, cần nghỉ ngơi."
Lý Ngộ đương nhiên sẽ tức giận rồi. Vừa mới uống thuốc giải độc, dược hiệu còn dang phát tác, cả người nhức nhối khó chịu. Giờ tự dưng lại bị gọi dậy, hắn bực bội nhìn Phi Khanh.
"Sao ngươi lại bị thương? Vừa nãy vẫn còn lành lặn mà, xảy ra chuyện gì rồi?" Thấy dáng vẻ chật vật của Phi Khanh, Phó Thần phải nén cười.
Phi Khanh đương nhiên cũng biết trông mình bây giờ thê thảm ra sao, tự cảm thấy hơi xấu hổ, nỗi hoài nghi với Lý Ngộ giảm đi đôi chút.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi." Phi Khanh lấp liếm nói, dường như cũng không có ý định nói cho Phó Thần biết chuyện gì. Y có chút vội vàng, không giống Phi Khanh thường ngày, "Vậy thì được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi."
Sau đó lại nhanh chóng rời đi trước cặp mắt ngơ ngác của Lý Ngộ.
Sau khi cánh cửa khép lại, một bóng người lẳng lặng lên tiếng trong góc tối, "Chủ tử, chúng ta có cần làm gì để y khỏi nghi ngờ không?"
"Các ngươi càng làm thì càng dễ lòi đuôi. Y đã nghi ngờ thì cứ để cho y nghi ngờ. Suy cho cùng, thời gian ta xuất hiện cũng quá trùng hợp, đổi lại ta là y thì cũng không thể không nghi ngờ." Nhưng không có chứng cứ thì ngươi chỉ có thể đánh lén ta. Mà ta thì không bao giờ sợ đánh lén.
Phi Khanh vừa bước ra ngoài cửa, lập tức hỏi đám thân vệ mình để lại, "Có thật là hắn không ra khỏi phòng không?"
"Đúng vậy, thuộc hạ đến đưa thuốc mấy lần, thấy hắn vẫn ngủ say trong đó, có vẻ rất mệt mỏi." Thân vệ khẳng định.
Phi Khanh cau có gật đầu, bỗng nhiên trông thấy Thụy vương đi lên cầu thang, như cười như không nhìn y.
"Tham kiến Thụy vương."
"Quốc sư không cần đa lễ." Tuy nói vậy như Thiệu Hoa Trì vẫn ung dung nhận một lễ của Phi Khanh, "Bổn vương vừa chủ trì lễ đốt đuốc dưới kia thì xảy ra án mạng, hai người chết đều là thuộc hạ của ngài. Bổn vương đương nhiên phải đòi công bằng cho quốc sư. Không biết có thể mời quốc sư đi theo bổn vương một chuyến để tra xét rõ đầu đuôi sự tình?" Tuy giọng điệu Thiệu Hoa Trì lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng thấy y vội vàng chạy tới như vậy, không ít quan viên nhìn mà cảm khái. Nghe nói thất vương gia là người có ân tất báo, quả nhiên là vậy. Trước kia, quốc sư từng trị bệnh cho y, giờ y cũng có qua có lại.
Dù nói là Thiệu Hoa Trì đến Tây Bắc để tuần tra, nhưng chức quyền mà hoàng đế trao cho y không hề nhỏ. Xảy ra án mạng như thế, lại ngay trong lễ đốt đuốc mà y chủ trì, y còn có quyền cao hơn tri phủ trong việc điều tra vụ án này.
"Đa tạ Thụy vương." Phi Khanh cúi đầu cảm tạ.
"Quốc sư đừng khách khí. Ngài là ân sư của ta, đây là việc ta nên làm. Giờ chúng ta hãy đi xem hiện trường nơi bọn họ rơi xuống, như vậy mới có thể tìm ra hung thủ thực sự."
Phi Khanh đương nhiên chỉ có thể đi theo.
Lúc dẫn Phi Khanh xuống lầu, ánh mắt Thiệu Hoa Trì âm thầm lướt qua căn phòng nọ rồi lập tức quay đi.
Mọi việc sau đó diễn ra như Phó Thần đã dự đoán, dù Phi Khanh nghi ngờ hắn nhưng cũng không thể làm gì được. Phi Khanh thậm chí còn giao vài bộ phận y chuẩn bị từ trước cho Lý Ngộ. Bề ngoài, y tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong những thuộc hạ đó chắc chắn có tai mắt của y. Y vẫn cần phải quan sát Lý Ngộ. Hai thuộc hạ thân tín bỗng nhiên "xung đột" dẫn đến mất mạng, cần người tiếp nhận công việc của họ, vừa may Lý Ngộ có thể thay thế.
Vụ việc xảy ra ở Tây Bắc nhìn bề ngoài có vẻ như đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng có nó thì vô cùng to lớn. Người thắng lớn nhất là Phó Thần, từ vị trí của một người mới, bị ra oai phủ đầu, lập tức trở thành thủ hạ có quyền lực cao thứ hai, chỉ sau Phi Khanh.
Trong thời gian đó, Phi Khanh vài lần sai người ám sát hắn, nhưng đều