Trước khi hôn mê, hắn nghe những người kia nói Thụy vương đi đàm phán để cứu muội muội của một thuộc hạ. Thuộc hạ này chắc chính là hắn. Mọi đặc điểm đều khớp, muội muội mất tích, chết trong đám cháy, khó mà là trùng hợp được.
Nếu lúc trước, Phó Thần không trải qua nhiều chuyện, vẫn là cái người vừa được cứu ra khỏi quan tài, muốn toàn tâm toàn ý phò trợ Thiệu Hoa Trì, thì chắc lúc này sẽ cảm thán quả nhiên mình không chọn sai người. Thế như hắn đã từng bị truy sát, từng xác nhận cây châm kia có độc. Trong năm năm nay, nam nhân kia đã trưởng thành đến mức độ hắn không thể hình dung được. Cứu hắn khỏi vuốt sói, đấu trí với Thọ vương, không mất một binh một tốt nào mà đánh thắng được đội quân với binh lực gấp mười lần, vào trong hang động đầy cạm bẫy và vẫn bình tĩnh như không. Tất cả những điều đó đều cho thấy, y đã không còn là vị hoàng tử thiếu niên chỉ biết vài ba chuyện trong cung hồi đó nữa. Bây giờ, Thiệu Hoa Trì đã là Thụy vương lừng lẫy tiếng tăm khắp cả nước, từ địa vị, quyền lực, trí tuệ đều tăng lên bất ngờ.
Chẳng lẽ y muốn chiếm địa bàn Tây Bắc của Ẩn vương? Ẩn vương đã cắm rễ tại Tây Bắc nhiều năm, trong khi thế lực của Thiệu Hoa Trì chủ yếu ở Loan Kinh, chỉ cần sai một ly là đi một dặm. Hay là y cố tình muốn tỏ ra quan tâm đến thuộc hạ? Hoặc y có mục đích nào khác?
Nghe Phó Thần hỏi vậy, Thiệu Hoa Trì chỉ im lặng. Phó Thần vẫn giữ thói quen suy nghĩ lúc còn làm mưu sĩ, lúc nào cũng phức tạp hóa vấn đề. Dù y có trả lời thế nào thì Phó Thần cũng phân tích ra đủ mọi chi tiết. Nếu hắn đã thích phân tích như vậy thì chẳng bằng để hắn tự nghĩ.
"Chúng ta có lẽ đã hôn mê vài ngày rồi." Thiệu Hoa Trì không nhìn Phó thần, chỉ đi lại loanh quanh xem xét địa hình.
Nghe được giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn rất phong độ, lạnh lùng, Phó Thần biết y sốt ruột muốn đi lắm rồi đây.
"Sao ngài biết." Phó Thần đứng dậy, đi về phía bụi cây gần thác nước gần khô cạn. Tuy có thể thấy được cây cối nhưng thực tế vẫn cách rất xa, ở hẳn bờ bên kia. Hơn nữa, khu rừng này có cảm giác quen thuộc, hình như hắn đã từng đến.
"Nhìn chất đất thì có vẻ nơi này vừa đổ mưa, bùn đất còn độ ẩm. Nói cách khác, trước khi chúng ta đến đây, trời đã mưa. Thành Mộ Dương rất ít mưa vào mùa hè, có nghĩa là chúng ta cách nơi đó khá xa rồi."
"Ý vương gia là, bây giờ chúng ta tiến thoái lưỡng nan. Ngài có cách nào liên hệ với Ẩn vương không?" Phó Thàn cảm thấy mình được hời rồi. Ẩn vương muốn đối phó với Thiệu Hoa Trì nhưng chắc chắn không thể nào bỏ y chết đói ở đây được.
"Ta bị mai phục lúc rời khỏi phủ, không có chuẩn bị. Hơn nữa, đất Tây Bắc..."
Thiệu Hoa Trì hơi cau mày, Phó Thần liền hiểu ý. Quân của Thiệu Hoa Trì mất đi chủ soái, còn rất nhiều việc quan trọng phải làm. Đúng lúc ấy, Thiệu Hoa Trì lại mất tích thì cực kỳ phiền phức. Hiện giờ, có lẽ y đang nóng lòng muốn rời đi hơn bất cứ ai.
Phó Thần chậm rãi đi tới chỗ thác nước khô cằn. Có lẽ trước kia đã từng là một con thác lớn. Ngoài thác và rừng rậm, gần nơi họ đứng còn có một khe vực sâu hun hút, nước đen chảy cuồn cuộn bên dưới. Là sông Hắc Thủy?
Nơi này hóa ra ở gần khanh viện?
Quả đúng như Thiệu Hoa Trì nói ban nãy, chỗ này cách nơi ở trước đó của họ vài châu huyện. Vậy thì chẳng biết hai người đã ngất đi bao lâu.
Đúng là một nhà giam thiên nhiên chật chội, không đường xá, không thức ăn. Chắc chỉ có Ẩn vương mới nghĩ ra được một nơi nhốt tù nhân thế này.
"Dừng lại đi, chúng ta cần tiết kiệm thể lực. Vì sao ngươi bị bắt tới đây?" Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần đang đi qua đi lại hai vê vách núi, xem xét hồi lâu, gõ chõ này chỗ kia một chút, mãi mới chịu ngồi yên.
"Người nhà bị bắt, không yên tâm. Ngài thì sao?" Thực ra Phó Thần vẫn chưa thể quen được với việc phải ở chung một chỗ với Thiệu Hoa Trì.
"Không khác lắm, là người nhà của thuộc hạ cũ." Y bứt một cọng cỏ đuôi mèo, cầm trong tay ngắm nghía. Lúc này, hoàng hôn đã buông, phủ sắc vàng ấm áp lên nơi bọn họ ngồi. Vẻ mặt của Phó Thần hết sức kinh ngạc, chắc nghĩ rằng đường đường là vương gia, việc gì phải mạo hiểm vì người nhà của một thuộc hạ, "Sao lại nhìn bổn vương như thế? Khó tin lắm à?"
Phó Thần im lặng, chẳng biết nói gì.
Có lẽ hai người đều đã chấp nhận, không thể nào, thoát ra. Có lẽ sẽ phải tìm cách vượt rừng vượt núi, cùng nhau chạy trốn thôi. Quân của Thụy vương có thần thông quảng đại đến mấy cũng chẳng tìm ra chỗ này được.
Bất giác, thái độ của họ cũng thân mật hơn một chút. Thiệu Hoa Trì vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, "Qua đây đi. Đã rơi vào tình cảnh này rồi, còn phân biệt vương gia với dân thường làm gì." Thiệu Hoa Trì tựa vào tảng đá sau lưng, biếng nhác nói với Phó Thần.
Động tác cực kỳ thoải mái, tùy tiện, tựa như bằng hữu bình thường, khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Phó thần cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh Thiệu Hoa Trì, nhìn những áng mây bị tịch dương nhuộm thành màu đỏ au, bồng bềnh trên cánh rừng còn xác xơ hơn cả năm năm trước. Đáy lòng hắn hắn bình tĩnh lạ thường.
"Có gì mà ngạc nhiên. Bổn vương cũng chỉ là người thường, đương nhiên cũng muốn bảo vệ thứ gì đó, đương nhiên cũng sẽ có những lúc sai lầm." Thiệu Hoa Trì nói, giọng điệu thoáng chút sầu muộn. Đối với thời đại mà người trong hoàng tộc sinh ra đã mang thân phận cao quý, thật khó có vị hoàng tử suy nghĩ được tỉnh táo như vậy.
"Sao lại là thuộc hạ cũ? Nếu đã không còn là người của ngài nữa thì ngài cũng đâu cần phải nhọc thân xác vì người nhà của họ?" Phó Thần nói rồi mới nhận ra mình thất lễ, "Tiểu nhân thật không phép tắc, lẽ re không nên hỏi chuyện như vậy."
Thiệu Hoa Trì phất tay, dáng vẻ không để tâm, "Không có gì, ngươi muốn biết cũng được. Tại vì hắn là người vô tâm vô phế hiếm thấy."
"......" Phó Thần hỏi. "Vậy ngài giữ thuộc hạ đó để làm gì?"
"Cũng từng có người nói như ngươi." Thiệu Hoa Trì dường như không để ý đến Phó Thần, hờ hững đáp, "Lúc trước, ta chỉ là một hoàng tử không được sủng ái nhất trong cung. Hắn chẳng những không ghét bỏ, mà còn đối đãi với ta chân thành. Không vì công danh địa vị, chỉ coi ta như một người bình thường mà làm bạn với ta. Nhưng sau này, địa vị của ta càng lúc càng cao, người đó lại càng lạnh nhạt, xem ta như độc xà mãnh thú."
"Một tên nô tài không biết tốt xấu như thế, ngài nhớ đến làm gì?" Dù trong lòng ngươi thật sự không muốn giết hắn, biết hắn còn sống, thì cũng việc gì phải để tâm. Cái gì cũng sẽ qua thôi, dù hắn có quay lại, hai người cũng không thể như lúc trước. Nếu thật sự gặp lại, vậy thì những hoài niệm trước kia chỉ như hoa soi đáy nước, chạm vào là vỡ tan.
Thiệu Hoa Trì lắc đầu, nhìn sâu vào mắt Phó thần. Ánh tịch dương óng ả chiếu ngang, tạo ra ảo giác ấm áp. Trước khi Phó Thần cảm thấy lúng túng, y đã quay mặt đi, "Lúc trước ta cũng không biết, nhưng sau này đã mới hiểu. Có điều ta hiểu ra muộn quá. Hắn từng toàn tâm toàn ý với ta, nhưng sau này, chỉ một suy nghĩ sai lầm, ta đã để mất hắn."
Ngón tay Phó Thần khẽ run lên, nhìn về nửa quả cầu tròn vo hắt lên ánh sáng vàng nhạt, "Hắn chết rồi sao?"
"Không chết....."
"Thế thì hắn tự có cách lo cho người nhà của mình. Ngài chẳng thiếu gì một thuộc hạ thông minh, khắp thiên hạ còn biết bao nhiêu người tài giỏi. Ngài là một chủ tử anh minh, sao không để những chuyện kia vào quá khứ, con người phải không ngừng nhìn về phía trước." Phó Thần nói như khuyên giải, an ủi, nhưng ý nghĩa trong lời nói đã rất rõ ràng. Ngươi không còn là người trước kia, hắn cũng không còn là kẻ mà trong ký ức của ngươi nữa. Gặp lại chẳng bằng hoài niệm.
Phó Thần lại thấy, đối phương vô thức cầm lấy một đôi ngọc bội, một miếng lành lặn, miếng kia lại bị lửa đốt xém.
Phó Thần đương nhiên nhận ra. Sau tết hoa đăng không lâu, hắn nhận được một món quà. Khi ấy, thất hoàng tử chỉ tiện tay ném cho hắn một miếng, sau này hắn mới thấy y cũng mang một miếng y hệt, biết đó là một đôi. Chỉ những người có quan hệ thân thiết như bằng hữu, thân nhân, người yêu mới đeo trang sức đôi.
Sau này, hắn để mất trong đám cháy, không tìm được nữa. Chẳng ngờ nó lại rơi ở hiện trường, còn bị Thiệu Hoa Trì nhắt được.
"Cho dù...." Hắn có thay đổi thế nào cũng vẫn sẽ là hắn.
Thiệu Hoa Trì còn chưa nói hết, Phó Thần đã đứng bật dậy, nhìn thấy một cái rổ, buộc vào sợ dây thừng, đang được thả xuống dưới một cách từ từ. Có lẽ người đứng trên vách núi chính là những kẻ đã bắt cóc họ. Trong chiếc rỏ có một túi da trâu đựng nước, ít lương khô, thậm chí còn có cả đá lửa.
Thiệu Hoa Trì cau có. Lời đang định nói khỏi miệng mà lại bị cắt ngang, có điên không cơ chứ.
Y ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đối phương hóa đá.
Không khí vừa mới tốt lên một chút. Nếu bọn họ không trò chuyện tự nhiên thế này thì Phó Thần sẽ càng lúc càng đề phòng y. Mãi mới tạo được hoàn cảnh thích hợp thì lại bị đám thuộc hạ vô tích sự phá mất. Lúc về, y phải nhớ trừ lương của chúng.
Hai người hầu đưa thức ăn tự nhiên không lạnh mà run. Hay là chất lượng đồ ăn kém quá?
Nhưng mà vương gia đã dặn không cần đò tốt, có cái gì thì cho cái đấy mà. Nếu cố tình đối xử đặc biệt thì dễ gây nghi ngờ. Cố gắng phải diễn cho chân thật đến từng chi tiết, không phạm chút sai lầm nào kẻo người kia phát hiện ra.
Hai người hầu đưa đồ xong thì thu chiếc rổ lại, đi xa một chút mới thì thầm.
"Ta bảo này, liệu có thức ăn mình đem đến quá tệ không?"
"Nhưng vương gia đã dặn không cần làm gì đặc biệt, càng bình thường càng tốt, đừng tỏ ra quá săn sóc mà?"
"Nói thật, vì sao vương gia phải là thế? Đang yên đang lành lại bày trò nhốt mình cùng với một tên nam nhân to tướng. Đã thế, bộ dạng còn.....đặc biệt như vậy." Đây là một cách trải nghiệm à?
"Chuyện của chủ tử, chúng ta không có tư cách hỏi. La đại nhân nói vương gia muốn tự trải nghiệm xem nhà tù của chúng ta có đủ kiên cố hay không."
Hai người ăn chút đồ khô. Bọn họ định nhân lúc trời chưa tối hẳn để tìm kiếm một đường thoái thân nhưng chẳng có cơ hộ nào. Dù hai người đều biết võ công, nhưng đây là vực sâu hơn trăm mét, muốn leo lên thì chỉ có nước hóa thành thằn lằn.
Có nhiều chuyện cũng rất xấu hổ, ví dụ như không có nơi tắm rửa. Đang cuối mùa hè, nhiệt độ lúc nào cũng cao, cả người dính dớp mồ hôi, cực kỳ khó chịu. Hay và đi vệ sinh chẳng hạn, Phó Thần cực kỳ kiêng kị để lộ nửa người dưới, nên hơi ngượng ngùng nói, "Ngài có thể quay mặt đi không?"
Thiệu Hoa Trì vốn không hề có ý quay mặt đi, sửng sốt một chút. Y bật đá đánh lửa, ra vẻ không thèm quan tâm, "Đều là nam nhân với nhau, ai lại để ý mấy chuyện vặt vãnh này."
"....."
Thấy vẻ mặt Phó Thần, lại nhìn nửa thân dưới đối phương, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên ý thức được vấn đề. Y nhớ ra đây không phải quân doanh mà là nơi hoang dã, nam nhân trước mặt cũng chẳng phải đám hán tử cục súc trong quân đội, mà là một thái giám được dạy dỗ đầy đủ mọi lễ nghi phép tắc, lòng tự trọng đã khắc sâu vào xương tủy.
"Ngươi nghĩ bổn vương là loại người nào?" Chẳng lẽ còn cố tình nhìn trộm.
Tuy