Phó Thần vạn lần không nghĩ lại có ngày mình được người khác tắm rửa sạch sẽ, đưa đến tận giường. Lúc dây trói cởi ra, chân tay hắn đã cứng ngắc, bị người ta khiêng đi. Nữ nhân sai thuộc hạ đưa hắn đi tắm rửa, thay quần áo mới, rườm rà quấn từng lớp từng lớp. Hắn làm công việc hầu hạ kẻ khác đã lâu, chỉ chạm vào thôi đã nhận ra sự khác biệt. Ví dụ như thứ vải này chính là loại vật liệu may mặc mà Lý Biến Thiên thường dùng khi vi hành, gọi là "luyện". Nếu đọc tài liệu văn hóa triều Đường nhiều thì sẽ thường xuyên trông thấy chữ "luyện". Luyện tức và vải đay, được Lý Biến Thiên cải thiện, pha thêm các loại sợi mềm nên không quá thô ráp. Nếu không phải là người hầu thân cận thì không biết đến loại vải này.
Hắn cảm nhận được sự mềm mại dưới lưng, chắc hẳn là giường. Nơi này là trụ sở chính của căn cứ.
Bốn bề yên tĩnh, tràn ngập mùi huân hương. Thứ hương này có tác dụng khiến người ta mệt mỏi, không có sức lực. cả tay chân hắn cũng bị trói, người bình thường sẽ không có cách này chạy thoát.
Hắn không thể dùng khứu giác và thính giác để tìm ra vị trí địa lý của nơi này. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, giữ lại quân át chủ bài là phong cách làm việc của Lý hoàng. Có lẽ nơi này cũng không nằm trong số những cứ điểm mà hắn và Tiết Duệ đã điều tra được. Chỉ mong sau khi họ phát hiện ra hắn mất tích thì có thể bình tĩnh tìm kiếm. Càng hoảng hốt, gióng trống khua chiêng thì càng dễ lộ sơ hở. Dù bây giờ núi Thái Thường đã bị lộ rồi nhưng vẫn chưa tổn hại đến lực lượng đầu não của hắn.
Trên người hắn không có bất cứ vũ khí nào để phòng thân, e là cả răng cũng bị kiểm tra luôn rồi. Chắc nữ nhân kia muốn cho hắn một "bữa tối cuối cùng" nên mới sai người mang hắn vào đây. Do nghề nghiệp kiếp trước nên hắn đã nghiên cứu nhiều về cách thắt nút dây trói. Theo tiêu chuẩn của tổ trọng án, mọi nhân viên, bao gồm cả chuyên viên cố vấn đều phải trải qua huấn luyện trên phương diện này. Cách trói phạm nhân cực kỳ phức tạp, không phải chỉ thắt vài ba nút là xong. Thế nhưng người trói hắn không có thủ pháp cao siêu như thế. Chúng cho rằng hắn vốn đã không có sức phản khác, chỉ trói lại cho có mà thôi. Phó Thần thở hổn hển, tự loay hoay cởi trói cho mình. Hắn vừa dỏng tai lên nghe ngóng âm thanh, vừa đẩy nhanh động tác, cố gắng tích góp toàn bộ sức lực trong cái thân thể đã bị trúng dược này. Khi dây trói vừa lỏng ra, hắn đã nghe tiếng bước chân nhè nhẹ.
Sau khi mất đi thị lực, thính giác lại trở nên sắc bén hơn nhiều.
Phó Thần cố nhanh nhanh tay hơn, bước chân càng lúc càng đến gần.
Cánh cửa kẽo kẹt khép lại.
Nữ tử nhìn nam nhân ngoan ngoãn nằm trên giường, nhếch môi cười. Bước chân lướt đi rất nhẹ như một con rắn độc, đến cạnh giường, chăm chú nhìn hắn.
"Tỉnh rồi à? Đỡ hơn nhiều rồi phải không? Có muốn ăn gì không?" Con người ta có mù đi nữa thì khi tỉnh giấc vẫn mở mắt theo thói quen, cứ như chỉ cần mở ra là nhìn thấy vậy. Dù sao tỉnh rồi, làm chuyện vui vẻ cũng có ý nghĩa hơn so với hôn mê.
Phó Thần không phản ứng. Nếu không luyện võ mấy năm thì chắc hắn đã đói lả.
Ả nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, sau đó mới nhẹ ngàng nghiêng người ghé sát, hơi thở phả lên da Phó Thần. Thân thể thướt tha của ả quấn quýt bên cạnh, thế mà nam nhân kia vẫn ngây đơ như một con cá chết. Ả nhìn chỗ bên dưới, chẳng thấy có dấu hiệu cứng lên tí nào. Ứng Hồng Loan bực bội trừng mắt một cái. Ả không tin trên đời này lại có nam nhân từ chối được mị lực của ả, tâm tình lại khá hơn một chút, "Chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Ứng Hồng Loan nhẹ nhàng liếm vành tai Phó Thần, nhìn lỗ tai trắng nõn, tinh xảo kia ướt át lấp lánh, tâm trạng càng tốt hơn. Đôi môi anh đào đỏ mọng lướt xuống, cởi bỏ áo ngoài. Bàn tay thon thả luồn vào nội y, vuốt ve làn da như ngọc của nam tử. Sờ thấy cơ thịt săn chắc, ả thỏa mãn thở dài một tiếng, khép mắt lại, tha hồ ảo tưởng.
Phần còn lại trên người nam nhân vẫn nguyên vẹn, chỉ có tà áo mở rộng, để lộ lồng ngực trơn bóng, xương quai xanh lõm sâu. Nữ tử vùi đầu vào đó tận hưởng.
Có tiếng không khí chuyển động cùng vải vóc cọ xát, rất nhẹ, nhưng tồn tại. Khi ả phát hiện ra có gì đó bất ổn thì không kịp nữa, trên xà nhà có người !
Ả đã bị điểm huyệt, động tác của đối phương nhanh như chớp.
Ứng Hồng Loan bị lôi khỏi người Phó Thần, quăng đi như một con chó chết.
Phó Thần nghe thấy tiếng động, cảm giác được người kia đang định vung tay một nhát đập chết Ứng Hồng Loan ngay tại chỗ, hắn lên tiếng ngăn cản, "Đừng giết, ả vẫn còn tác dụng."
Người kia nghe được, đành miễn cưỡng thu tay về. Trong mắt y cuộn trào sát khí mãnh liệt, dường như chỉ cần trào ra là sẽ khiến nữ nhân này phân thây vạn đoạn. Đợi trái tim trong lồng ngực bình ổn lại, hắn mới điềm tĩnh đi đến bên gường, vô thanh vô tức, không có động tác hay lời nói nào/
Phó Thần thấy có gì đó không ổn, đây không phải người của hắn, "Ngươi là ai?"
Hắn định nhân cơ hội này tự cởi trói cho mình, nhưng lập tức giả vở như cũ. Chưa biết người tới là ai, hắn không thể hành động tùy tiện.
Đối phương rõ ràng là một cao thủ đệ nhất. Chỉ cần y muốn là có thể đột nhập vào đây mà không để lại bất cứ sơ hở nào. Y lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa để che đi mọi dấu vết của bản thân.
Thiệu Hoa Trì lẳng lặng đứng đó, nhìn nam nhân trên giường. Đã bao nhiêu lâu, y chưa được nhìn người này một cách quang minh chính đại. Dù với thân phận của Thụy vương hay là Diêu Tiểu Minh thì cũng không thể đường đường chính chính quan sát hắn. Y kiềm chế đã lâu lắm rồi, vết thương nằm ở một góc sâu kín trong đáy lòng lại lên men, nát rữa.
Cặp mắt mỹ lệ vốn có đã không còn lấp lánh sáng ngời, không còn nhìn thấy gì nữa.
Người này luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng thực chất lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai. Mất đi đôi mắt, đối với hắn chắc hẳn còn khổ sở ơn chết. Y nghĩ ít ra Phó Thần cũng phải có đôi chút hoảng sợ, sụp đổ, nhưng hóa ra Phó Thần vẫn cứ bình tĩnh như trước. Không một ai, hay một điều gì có thể hạ gục hắn, thách thức được bản lãnh của hắn.
Vài ngày trước, y đã nắm được tin tức về Phó Thần. Khi ấy, y trấn an mọi người ở núi thái thường, tìm ra những phản đồ lén chôn mìn trên núi, giết chết rồi phơi thây ngoài nắng. Sau đó, y dùng thân phận Ẩn vương để tiếp cận thuộc hạ của Phó Thần, dẹp yên cơn hỗn loạn, sai người âm thầm tìm kiếm.
Nhưng khi tới được nơi này vẫn rất khó để xâm nhập. Ứng Hồng Loan cực kỳ cảnh giác,gần như không có cách nào bí mật cứu người ra. Y chỉ có thể chờ ả lộ ra sơ hở để phản công tức thì.
Khi Phó Thần bị đưa vào phòng, y đã trốn vào theo, nín thở nấp trên xà nhà, chứng kiến từ đầu đến cuối.
Lúc này, bên ngoài đã tràn ngập tiếng binh khí va chạm, tiếng đánh giết ồn ào. Người của hai phe đang giao chiến kịch liệt.
Thiệu Hoa Trì vốn định nhanh chóng đưa Phó Thần ra khỏi chỗ này, nhưng y không sao di chuyển được, như bị đóng đinh tại chỗ. Y nhìn Phó Thần chăm chú, từ vầng trán cao rộng, cương mặt lấm tấm mồ hôi, đôi môi mỏng tái nhợt, cần cổ trắng nõn gần như trong suốt, còn cả lồng ngực bị nữ nhân kia phơi ra. Trên thân thể ấy xuất hiện từng vết sẹo nông sâu khác biệt, chồng chéo lên nhau, nhắc nhở y người này kiên cường đến mức nào, đồng thời cũng khiến y lòng đau như cắt.
Còn thấp thoáng nhìn thấy hai điểm nho nhỏ dưới lớp vải.
Nhưng y không mơ mộng gì ngọt ngào hết. Trái tim như bị xát muối, đau xót vô cùng.
Y ngồi bên mép giường, mở rộng vạt áo, khiến da thịt hắn phơi bày nhiều hơn. Đây không phải lần đầu y trông thấy cơ thể người này, nhưng lần trước chỉ đơn thuần muốn xác nhân thân phận. Nhưng lần này, sợi dây lý trí của y đã căng hết cỡ, chỉ nhìn lướt qua thôi chưa đủ. Con dã thú trong lồng ngực đang gào thét muốn xông ra.
Y cầm một tấm khăn, lau mồ hôi cho Phó Thần. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán, sống mũi, thái dương, tất cả những nơi mà nữ nhân kia vừa chạm đế. Y thu dọn một chút, cất chiếc khăn đi. Ngón tay cuối cùng lướt qua làn môi, nhẹ nhàng xoa nắn.
Y không nên có khao khát thân thể với Phó Thần, nhất là sau lần trước, khi y hạ dược vào nước tắm của hắn, suýt nữa bị Phó Thần đánh cho tàn phế. Từ mỗi chiêu thức của Phó Thần, y cảm nhận rất rõ, hắn phản cảm, ghê tởm bị nam nhân đụng đến như thế nào.
Thứ tình cảm mà thế gian không tha thứ này, nam nhân nào chấp nhận được.
Năm năm trước, sau khi thấy Vương Phú Quý và Tiểu Ương khiến y ngộ ra tình cảm của mình đến nay, y vẫn không có cách nào từ bỏ thứ tình cảm vặn vẹo biến thái ấy.
Nếu y muốn có được vị trí kia thì đây là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời.
Lẽ ra y nên giết chết thứ tình cảm gây nhiễu loạn tâm trí này. Nhưng khi ấy, Phó Thần đã chết, y chìm đắm trong nỗi thống khổ tuyệt vọng, đâu có cơ hội nghĩ ngợi đến chuyện khác.
Thiệu Hoa Trì không ngừng vuốt ve làn môi Phó Thần, gần như muốn bóc cả da môi hắn. Phó Thần kiên nhẫn để mặc động tác của Thiệu Hoa Trì, hơi cau mày. Đôi đồng tử trống rỗng tìm được đúng vị trí của Thiệu Hoa Trì, liếc nhìn y đầy cảnh cáo.
"Ngươi cần tẩy rửa thêm lần nữa." Lau sạch tất tần tật những thứ nữ nhân kia lưu lại.
Y nhẹ nhàng nỉ non, trong đáy mắt vẫn tràn ngập sự dằn vặt, đau khổ. Y nghiêng người, từ từ ghé tới gần Phó Thần.
Một giây trước, Thiệu Hoa Trì vẫn còn do dự. Y muốn dùng thân phận tôi tớ tiếp cận Phó Thần, nhưng khi chứng kiến những chuyện vừa rồi, y đã tỉnh ngộ. Với thân phận đó mà ở cạnh Phó Thần, y chỉ được xem như đệ đệ, thuộc hạ, bằng hữu, cả đời chẳng thể có được điều y mong mỏi.
Thiệu Hoa Trì chưa từng thích ai, mỗi bước đi đều lần mò từng chút một.
Ngay cả một mỹ nhân rắn rết như Ứng Hồng Loan mà Phó Thần còn không có cảm giác gì, huống chi là nam nhân.
Nếu không cảm thấy y có bất cứ điều gì đặc biệt, thì nào có khả năng nghĩ tới chuyện khác?
Phó Thần đang chuẩn bị tấn công, nhưng Thiệu Hoa Trì đã sớm đoán trước được, đè người hắn lại, hai tay bị giữ chặt sau lưng.
Phó Thần cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Hắn có trí nhớ hơn người, lập tức nhận ra đối phương. "Ẩn vương?"
"Ta đây," Dứt lời, hai môi chạm nhau.
Ta biết, nếu ta không đủ mạnh, không đủ mạnh để đứng cạnh ngươi, ép ngươi đối mặt, thì ngươi sẽ không bao giờ nhận ra thứ tình cảm đoạn tụ này có gì khác với tình người thông thường. Quan niệm của ngươi cũng bình thường như bao người trên thế gian, chỉ có mình ta là quái vật.
.
Tại một quán trà nhỏ bên ngoài hoàng cung Trăn quốc, Diệp Tân giả trang thành một người bình thường, thong thả ngồi uống trà. Diệp Tân từng là thái giám đối thủ của Phó Thần, sau khi Lý Tường Anh rơi đài thì được Phó Thần thuyết phục đến Trăn quốc.
Vài năm nay, Trăn quốc nhanh chóng bình ổn nội loạn, hơn nữa còn xuất hiện hai nhân vậy khiến Lý Biến Thiên để mắt.
Hai người này lai lịch thần bí, rất được tiểu hoàng đế tín nhiệm. Họ chính là Túc Ngọc và Diệp Tân, đương nhiên khi tới Trăn quốc sẽ dùng tên giả.
Trừ vóc dáng đã cao hớn hơn thì gã vẫn chẳng thay đổi gì so với năm năm trước. Ngồi đối diện gã làm một nam nhân vạm vỡ khác. Nếu Phó Thần ở đây thì sẽ nhận ra, người này là một trong những phụ tá bên cạnh Lý hoàng.
Cuộc nói chuyện của họ dễ dàng bị âm thanh huyên náo trong quán trà che lấp.
"Cân nhắc đến đâu rồi?" Vị phụ tá này luôn mang dáng vẻ dụ dỗ, từ tư thế ngồi cho đến lời nói. Thứ hắn dùng để dụ dỗ đương nhiên chẳng có gì khác ngoài vàng bạc, danh tiếng, địa vị, mỹ nhân, người nhà, tình yêu, bất cứ thứ gì có thể lấy ra được. Phàm đã là người, đương nhiên có dục vọng. Kích quốc cũng không keo kiệt những thứ này.
Trên gương mặt trẻ tuổi của Diệp Tân thoáng chút do dự. Phụ tá không thúc giục gã, vẫn bình tĩnh như thể tin chắc Diệp Tân sẽ không từ chối, bởi vì điều kiện Kích quốc đưa ra rất chi là hậu hĩnh, "Dường như ta không có cớ gì để cự tuyệt cả."
Lý Biến Thiên luôn hiểu rõ những người này muốn cái gì. Ví dụ, một thái giám tổng quản như Diệp Tân rất muốn được lưu danh sử sách, dù là tôn sùng hay chửi bới. Tiền bối của gã, vị Tân Di đã chết ở Tấn quốc kia chỉ còn kém một chút là trở thành kẻ có địa vị cao nhất, là cửu thiên tuế khống chế hoàn toàn hoàng đế bù nhìn, còn giờ thì đến lượt Diệp Tân gã.
Không biết là trùng hợp hay có ý đồ, không biết Diệp Tân là tên thật hay tên giả nhưng cũng chứa một chữ Tân, giống như trời định gã sẽ là cửu thiên tuế thứ hai ở Trăn quốc.
"Vậy thì, đến lúc đó, mời cửu thiên tuế gặp gỡ Kích quân chúng ta."
Cái gọi là gặp gỡ thật ra cũng giống như ngày trước, Kị Tang quốc và Trăn quốc cùng dến Tấn quốc để triều cống. Việc dâng nha phiến cho Tấn quốc là một phần kế hoạch của Lý Biến Thiên, nhưng không may sụp đổ. Vậy mà chỉ sau mấy tháng, Trăn quốc như diều đứt dây, triều đại thay đổi, thậm chí thế lực được Lý hoàng cài cắm vào cũng bị diệt. Cuối cùng, phe bảo hoàng thắng lợi, chẳng một ai coi trọng vị tiểu hoàng đế mới đăng cơ.
Vài năm trước, Lý hoàng đã sai người liên hệ với Túc Ngọc và Diệp Tân. Nhưng đáng tiếc, Túc Ngọc tận trung với tân hoàng, hoàn toàn làm ngơ trước lời mời chào của Kích quốc. Nhưng Diệp Tân không phải vậy. Gã là thái giám, thường thì thái giám chẳng có bao chiêu ý chí, chỉ cần dùng chút mồi nhử là sẽ mắc câu một cách dễ dàng.
Thuyết phục Diệp Tân hai năm, cuối cùng Lý hoàng đưa ra điều kiện hấp dẫn nhất : giúp Diệp Tân tiêu diệt phụ quốc đại thần là Túc Ngọc, khiến gã trở thành cửu thiên tuế.
Nghe phụ tá gọi mình như vậy, Diệp Tân tỏ vẻ lúng túng, nhưng lại không che dấu được sự vui mừng trong ánh mắt.
"Chúng ta cần lấy bệ hạ làm đầu." Bệ hạ này đương nhiên không phải nói đến tiểu hoàng đến Trăn quốc rồi.
Sau khi phụ tá rời đi, Diệp Tân lại ung dung bình thản trở về cung. Vừa vào phòng đã trông thấy Túc Ngọc ngồi ở ghế chính.
Diệp Tân cũng dẹp bỏ nụ cười đắc ý lúc trước, khôi phục vẻ mặt vốn có, luôn thoáng nét mỉa mai, ngờ vực.
"Đúng như Phó Thần dự đoán, Lý hoàng đeo bám chúng ta hai năm, hôm