Lúc cầu treo sắp rơi xuống, Thiệu Hoa Trì hạ Phó Thần khỏi lưng mình, từ cõng thành ôm. Những sợi tóc của Phó Thần bị gió cuốn bay, phe phất trên mặt y. Trong lòng Thiệu Hoa Trì càng kiên quyết. Có lẽ hơn năm năm nay, lần đầu tiên y cảm thấy vui sướng như vậy. Y thật sự cảm nhận được giá trị tồn tại của mình, không phải một kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao. Phó Thần cần đến y, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn đang kề sát y. Lúc hai người bị hất lên không trung, Thiệu Hoa Trì hét lớn, "Dù ngươi có căm ghét ta đến mấy, bây giờ ngươi nhất định phải tin ta."
Tin cái gì?
Tin tưởng người đang ôm lấy mình, giao tính mạng cho y sao?
Trong khoảnh khắc đó, tim Phó Thần đập hẫng một nhịp. Phán đoán đang hình thành trong đầu khiến hắn bất giác run lên.
Cuồng phong gào thét như muốn thổi bay cả hai người.
Ban đầu hắn còn cảm thấy nực cười, vô lý, nhưng sau đó lại không cười nổi. Hắn sống đến lúc này, chưa từng được ai bảo vệ như thế bao giờ, cũng chưa một ai bình tĩnh nói với hắn những lời đó. Thực ra, hắn cũng không có lựa chọn nào cả, người đứng gần hắn nhất là nam nhân này.
Nhưng tại thời điểm tính mạng của bản thân còn chưa chắc đã bảo vệ được mà Ẩn vương còn nghĩ đến hắn, còn nói ra một lời như thế. Y thấu hiểu hắn sâu sắc như vậy, khiến tâm hồn Phó Thần bị đả kích trùng trùng.
Đáy lòng như một bình nguyên hoang vu bỗng mọc lên ngọn cỏ. Mảnh đất lạnh lẽo chợt nứt ra, cho một sinh vật sống chậm chạp vươn lên, dù rất nhỏ bé, rất yếu ớt, không đáng để tâm.
Thiệu Hoa Trì ôm lấy nam nhân còn cường tráng hơn cả mình vào lòng, kiên định chưa từng thấy. Có đôi khi, ưu điểm của Phó Thần lại chính là khuyết điểm. Ví dụ như, hắn không bao giờ tin tưởng kẻ khác, nhất là vào hoàn cảnh ngặt nghèo như thế này, nhiều khả năng hắn sẽ tìm cách tự dựa vào bản thân dể sinh tồn. Thiệu Hoa Trì không dám liều lĩnh để hắn rời khỏi mình, nhất là khi hắn đang mù cả hai mắt.
Bọn họ chỉ lơ lửng trên không trung trong tích rắc, rồi theo chiếc cầu treo đứt, chuẩn bị va thẳng vào vách núi.
Hai mắt y rực sáng, kiếm đã cầm sẵn trong tay.
"Chuẩn bị kiếm sẵn sàng, khi ta đếm đến ba, đồng loạt đâm vào vách đá!" Thiệu Hoa Trì hô lên với các thuộc hạ khác.
Những người y dẫn theo lần này đêu là cao thủ, mang đủ thứ vũ khí khác nhau trên người. Bọn họ cũng hiểu ý Thiệu Hoa Trì, nếu cứ thế va thẳng vào vách núi thì chỉ có tan xương nát thịt rồi rơi xuống.
Trừ giây phút hoảng loạn ban đầu, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, một tay nắm chặt dây thừng, một tay cầm vũ khí hướng vào vách đá. Thiệu Hoa Trì bắt đầu đếm. Hàng loạt mũi kiếm đâm tới, kim loại ma sát với sát phát ra ánh lửa bắt tóe cùng âm thanh chói tai. Những ván gố trên cầu treo vốn không quá chắc chắn, rơi xuống lả tả. Vài thanh kiếm không tốt bị gãy làm đôi, nhưng với sự đồng tâm hiệp lực của cả nhóm người, cuối cùng sức va đập của cầu treo giảm bớt, khiến bọn họ tránh được trọng thương.
Cũng có vài kẻ địch ban nãy kịp bám vào dây thừng, may mắt sống sót. Bọn họ chuẩn bị lao lên, đồng quy vu tận với đám người Phó Thần. Thiệu Hoa Trì không có ý định lưu lại hậu hoạn. Không cho lính của mình thời gian nghỉ ngơi, cũng không cho địch cơ hội đối phó, lâp tức ra lệnh đánh nhanh diệt gọn, "Giết chúng."
Đám Tùng Dịch vừa nghe lệnh, lập tức không hề do dự xuống tay. Những kẻ kia bị đá rơi xuống đáy vực, gào thét thê thảm.
Không ai thương xót, cũng chẳng dám thương xót. Thương xót kẻ địch là tự hại chính mình.
Ở vách núi đối diện cũng có vài ánh đuốc lấp lánh sáng. May sao hai bên bờ vực cách nhau khá xa, dù địch có đông cũng chẳng thể làm gì họ.
Nhưng khốn cảnh trước mắt vẫn chưa thể giảu quyết. Dù bọn họ võ công cao cường cũng không thể bám mãi trên vách núi thế này, nhất là Thiệu Hoa Trì còn đang phải ôm một nam nhân không hề nhẹ hơn mình tí nào. Một người phải gánh trọng lượng của cả hai chắc chắn không giữ được bao lâu. Bàn tay y đã phồng rộp lên, máu chảy ròng ròng.
"Ta có thể tự mình bám." Phó Thần không phải nói lời khách khí mà chỉ đang tường thuật đúng sự thật thôi. "Ngươi buông ra đi."
Phó Thần vừa định cử động, Thiệu Hoa Trì chợt thở dốc. Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Phó Thần, y khẽ than một tiếng đau đớn. "Bám cũng chẳng ích gì. Ngươi nghĩ mấy sợi dây cầu treo này giữ được chúng ta trong bao lâu? Nhất là truy binh bên kia sẽ mau chóng đuổi tới. Nếu một đầu dây thừng du nhất cũng bị chúng chém đứt, thì hai ta cùng nhau tự tử vì tình."
Giọng điệu Thiệu Hoa Trì có chút trêu ghẹo.
"Lúc này mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa?" Phó Thần cau mày.
"Chẳng lẽ ta nên u sầu ủ đột. Đằng nào cũng vậy rồi. Hơn nữa, với ta mà nói, được chết chung một chỗ với ngươi cũng rất tuyệt..." Thiệu Hoa Trì chép miệng.
Còn chưa nói xong, y chợt cảm thấy eo mình bị một thanh dao sắc kề sát.
Đó vốn là dao phòng thân Thiệu Hoa Trì mang bên mình, chẳng biết Phó Thần đã nhanh tay trộm mất từ khi nào.
"Này này này, ngươi đừng có ra tay, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi định lấy oán trả ơn sao?" Thiệu Hoa Trì như thể hoàn toàn không để ý đến sinh mạng của mình đang bị uy hiếp. Y biết Phó Thần là người không biết nói đùa, bảo giết là giết chứ không chỉ đơn giản là đe dọa, nhưng y vẫn không đứng đắn buông lời trêu ghẹo, "Vết thương trên lưng ta vẫn chưa lành. Nếu ngươi động chạm linh tinh thì lại rách ra mất. Hơn nữa, sợi dây thừng trên kía chắc không chịu được lâu nữa. Bên dưới người của ta là các thuộc hạ đắc lực Thanh Nhiễm, Phì Hổ của ngươi. Ngươi không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì chứ?"
Thiệu Hoa Trì cười xấu xa, uy hiếp Phó Thần một cách trắng trợn.
Vết thương? Phó Thần không chú ý lắm, lúc này mới nhận ra trên người y có mùi máu tươi nhàn nhạt. Kết hợp mọi nghi hoặc lúc trước, từ giọng nói, cảm giác, bước chân, hắn liền hiểu ra, thanh nhiên đáng ngờ đứng bên cạnh Diệp Huệ Ly ở sườn núi mấy ngày trước chính là Ẩn vương. Y dám giả bộ đáng thương chạy đến tận địa bàn của hắn, quả nhiên là kẻ co được giãn được, Phó Thần cũng âm thầm đánh giá cao.
Nhưng Phó Thần là người ân oán rõ ràng. Khi ấy, Ẩn vương che chở cho y khỏi vụ nổ nên mới bị thương sau lưng.
Trong lòng Phó Thần hơi khó chịu. Dù hắn biết Ẩn vương là người tâm tư kín đáo, nhưng dám diễn trò đến mức để bản thân gặp nguy hiểm cũng thật đáng phục. Hắn thu con dao kia lại, "Ngươi....nên nghỉ ngơi."
Giọng nói cũng nhu hòa hơn nhiều.
"Được, xử lý xong đám con cháu này, ngươi chăm ta."
"...." Phó Thần nhận thấy, hình như hắn sắp miễn dịch với mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt của Ẩn vương rồi.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lại ấm áp như đốt lò. Y biết mà, Phó Thần chẳng thể nào cứng rắn với người yếu thế được. Bọn họ quen biết nhau đã lâu, nên y biết cách làm thế nào để giả vờ đáng thương một cách trơn tru nhất trước mặt hắn. Dù Ẩn vương chỉ là một người xa lạ, nhưng chỉ cần thật lòng đốt xử tốt với Phó Thần, hắn sẽ không nỡ tàn nhẫn.
Quả nhiên Phó Thần vẫn chưa hề thay đổi.
Thanh Nhiễm không nó gì, nhìn hai người bên trên. Có lẽ chủ tửu cũng không phát hiện ra, lúc đối mặt với những lời đùa giỡn dong dài của Ẩn vương thì bản thân hắn cũng nói nhiều hơn bình thường một chút.
Nhưng mà hai ngài có thể ngừng nói chuyện phiếm, không coi ai ra gì được không ạ?
Phó Thần đương nhiên không muốn tiếp tục ở đây đôi co với Ẩn vương. Vấn đề của Ẩn vương thì sau khi thoát hiểm, ứng phó tiếp cũng được. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng giải quyết Phi Khanh. Nhiều năm nay, thân thể Phi Khanh càng lúc càng suy yếu. Nếu không vì thế thì Lý Biến Thiên cũng không sai hắn đến đây tiếp quản vị trí của Phi Khanh.
Hơn nữa, hắn cảm giác rất rõ, tuy Phi Khanh không quay về Kích quốc, cũng không gặp tận mặt Lý Ngộ bao giờ, nhưng chưa từng thôi nghi ngờ hắn. Y hết lần này đến lần khác âm thầm điều tra, vài lần khiến hắn suýt lộ sơ hở.
Khinh địch là tối kị. Đám Thẩm Kiêu, Hưu Hàn Học đều chết vì lý do đó. Phó Thần nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như họ.
Phía bên kia lại một lần nữa bắn tên. Lần này thì không có mục tiêu nhất định, bởi vì người bên kia vách núi không nhìn rõ được bên này còn người nào bám được hay không.
Nhưng nếu bọn họ cản tên thì sẽ phát ra âm thanh cùng tia lửa, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Quả nhiên, sau đợt bắn tên này, bọn họ đã bị lộ.
"Chúng còn sống, tiếp tục bắn!" Thủ lĩnh bờ bên kia hô, ánh mắt sáng rực, thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Không hổ là Phi đại nhân, đã đoán trước được bọn chúng có thể kéo dài hơi tàn. Một lũ sống dai như gián, rơi vào tình cảnh đó rồi mà còn bám được vào vách núi. Nhưng mà cũng chỉ làm được đến thế thôi.
Tuy Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng tranh thủ từng giây từng phút để tạo cảm giác tồn tại trước mặt Phó Thần, nhưng vào hoàn cảnh nguy hiểm, y cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Dù tay giữ Phó Thần đã đau mỏi đến tê dại vẫn không muốn buông ra, nhưng lúc này đành phải để hắn tự bám vào người mình. Một tay y níu dây thừng, một tay huơ kiếm ngăn cản mũi tên. Y nghiêng người sang, dùng thân làm lá chắn che chở cho Phó Thần. Nhưng trận mưa tên càng dày đặc. Thiệu Hoa Trì cũng dần khó ứng phó, "A!"
Trúng tên là điều khó tránh khỏi. Ngay cả Thiệu Hoa Trì mà còn chật vật như vậy, những người còn lại muốn giữ mạng cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong lòng Phó Thần nghe được đối phương nhân mã như vậy hô, Phó Thần là xem như trong cả chi đội ngũ, trừ thụ thương nhân bên ngoài tối vô dụng nhân, hắn chưa bao giờ như vậy mê mang qua, cũng không nguyện trở thành trói buộc người. Trong đầu xuất hiện Lý Biến Thiên kia trương vô luận bất cứ tình huống đều sẽ không thất thố mặt, cái kia có được lãnh tụ mị lực nam nhân đích xác cũng mang theo so bất luận kẻ nào đều uyên bác lòng dạ khí độ, nếu là người nọ mà nói lúc này sẽ làm sao?
Phó Thần tâm dần dần an định xuống dưới, hắn nâng tay nhẹ nhàng sờ Thiệu Hoa Trì eo, này ước chừng là thứ nhất cũng chỉ sợ là duy nhất một, Phó Thần tại biết đối phương đối với chính mình mưu đồ làm loạn sau, còn chủ động bính nhân.
Thiệu Hoa Trì đang tập trung ứng phó với những đợt mưa tên. Y hoài nghi không biết có phải mình và người này bát tự xung khắc hay không mà mỗi lần gặp nhau đều có chuyện bất thình lình xảy đến.
Vết thương trên lưng y trước đó mấy ngày còn chưa lành, lần này lại chồng chất thêm vài vết thương mới. Bị thương thì cũng chẳng sao, đằng nào lúc ra chiến trường y cũng chịu không ít rồi. Nhưng khó khăn lắm mới gặp lại nhau, y không muốn vì chút thương tích này mà mất đi cơ hội kề cận với Phó Thần.
Cho nên, khi Phó Thần chạm vào eo Thiệu Hoa Trì, y bất