Nếu biết thanh niên khả nghi kia là Ẩn vương thì chuyện dịch dung cũng không lừa được.
Phó Thần đã hỏi, Thiệu Hoa Trì cũng không cần giấu.
"Ngươi có thấy bề ngoài của ta vẫn như bình thường không?" Phó Thần hỏi, nhấn mạnh một chữ, "Đôi mắt."
Họ đang ngồi cạnh đám lửa trong hang sâu, không để ánh sáng phát ra bên ngoài hang động. Thiệu Hoa Trì nhìn thật kỹ khuôn mặt Phó Thần. Tuy đôi mắt đã bị chất độc phá hỏng, nhưng chỉ chút vẻ ngây dại thì những vết thương khác đều không thấy rõ, "Không khác lắm."
Không ai biết Phó Thần nghĩ gì. Những người trong hang chỉ biết nhìn hắn, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Phó Thần hỏi vài câu không liên quan, phân tích từng thứ một, tìm cách khả thi nhất.
Hắn chợt nghĩ đến một việc, "Ngươi có mang theo tấm mặt nạ dịch dung nào đề phòng không?"
Phó Thần không quá kỳ vọng, chắc là không ai mang theo đâu. Chẳng qua, nếu may mắn có thì hắn đỡ phải nghĩ cách khác.
Nhưng không ngờ Thiệu Hoa Trì lại đáp có.
Trong số thuộc hạ của y có một cao thủ dịch dung. Y không biết trước Phó Thần sẽ mù nên để đề phòng hắn phát hiện ra thân phận, y mang theo một tấm da khác để đề phòng.
"Có thể cho ta mượn không?"
"Ngươi đã yêu cầu, ta lý nào lại từ chối." Sau khi biết Phó Thần còn sống, Thiệu Hoa Trì rất kiên nhẫn đọc những loại thoại bản diễm tình dành cho các thiếu nữ phòng khuê. Bỏ qua mấy chi tiết sến chảy nước lẫn nội dung nhạt nhẽo về mối tình tài tử gia nhân, tiểu thư khuê các với học trò nghèo, thì cũng thu hoạch được không ít câu từ ong bướm. Nếu có cơ hội thốt ra vài lời với Phó Thần, y cũng có thể ôm ảo tưởng mấy ngày.
Vì sao khi xưa Phó Thần lại dịu dàng chăm sóc một hoàng tử thất thế, nhưng khi y đã trở thành thất hoàng tử đầy danh vọng, được sủng ái thì hắn lại quay lưng? Đó là vì y đã lừa gạt hắn.
"Ẩn vương, ta là nam nhân." Phó Thần nói rành mạch.
"Ta biết rất rõ, ta nghĩ những người khác cũng thấy." Nhưng ngươi cũng không hoàn toàn là nam nhân, mà từng là thái giám. Có điều, Thiệu Hoa Trì sẽ không nói ra câu này.
Thiệu Hoa Trì không muốn nghe Phó Thần nói tiếp, tất nhiên không phải y không thích nghe. Y lập tức đổi đề tài, "Ngươi định dịch dung để làm gì.
Đương nhiên là để thực hiện kế hoạch đối phó mà hắn mới nghĩ ra. Phó Thần không có ý định ngồi trong hang chờ chết.
Tùng Dịch chính là cao thủ dịch dung mà Thiệu Hoa Trì nói. Khi hắn đến cạnh Phó Thần, Thiệu Hoa Trì lại kéo Phó Thần một chút. Phó Thần nghi hoặc quay đầu lại. Khuôn mặt hắn không khác gì thường ngày, dù chỉ quay đầu liếc mắt, đôi con ngươi nhìn vẫn trong veo như không hề bị thương.
Nếu không phải y đã kiểm chứng Phó Thần hoàn toàn không nhìn thấy thì có khi đã lầm tưởng mắt hắn vẫn bình thường.
Thiệu Hoa Trì im lặng một hồi, cầm lấy dụng cụ trên tay Tùng Dịch, "Ta làm giúp ngươi."
Nói rồi, Thiệu Hoa Trì kéo Phó Thần ngồi xuống bên cạnh mình. Ngươi muốn làm gì, ta sẽ không thắc mắc. Nhưng chuyện gì có thể, ta đều muốn tự tay làm cho ngươi.
Với Phó Thần thì ai hóa trang cho hắn cũng vậy cả, không cần phải cự tuyệt.
Động tác của Thiệu Hoa Trì cực kỳ cẩn thân, lúc đắp da lên mặt Phó Thần cũng nhẹ nhàng như sợ làm đau đối phương. Thực ra, tay y không như không chạm vào Phó Thần, mà giống như cái vuốt ve hờ hững của tình nhân.
Không biết có phải y cố tình làm ra bầu không khí này không, mà Thanh Nhiễm nhìn một lúc, tự dưng nóng bừng cả mặt.
Tùng Dịch bị Thiệu Hoa Trì hắt hủi đang ngồi cạnh nàng, nhỏ giọng nói, "Cô có thấy gì là lạ không, hay là ta hoa mắt?"
Thủ lĩnh hai nhóm người đã không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa mà trò chuyện khá thân mật. Thanh Nhiễm im lặng một hồi, "....Ta cũng hoa mắt."
Thời gian chừng một nén hương ngắn ngủi này thôi cũng khiến Phó Thần như đứng đống lửa ngồi đống than. Lúc này hắn không thể. Ít có khi nào hắn lại nóng vội như lúc này.
Dịch dung xong, dung nhan anh tuấn của Phó Thần bị che đi lần nữa, trở thành một khuôn mặt rất đỗi bình thường.
Thiệu Hoa Trì từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ bộ dạng cực kỳ đứng đắn, không làm gì khác thường, khiến người ta muốn từ chối cũng khó.
"Được rồi." Thiệu Hoa Trì nói, vừa thu dọn những thứ bừa bãi.
"Ừ." Phó Thần thở phào.
Vẻ mặt hắn có chút thả lỏng. khiến Thiệu Hoa Trì cũng thầm đoán được chút suy nghĩ của hắn. Y cảm thấy Phó Thần hiếm khi nào lại đáng yêu một cách chân thật như vậy. Hóa ra ngươi cũng biết sợ, sợ bị nam nhân dính lấy.
Tiếc là không được như ngươi mong muốn rồi.
Không ép buộc thì sao có thể khiến ta và ngươi một khắc không rời.
"Các ngươi đổi quần áo cho ta." Phó Thần cắt ngang sự tĩnh lặng, xua sạch bầu không khí ái muội họ vừa tạo ra, quay sang hỏi mọi người.
Bộ quần áo của Ứng Hồng Loan đưa cho, hắn đương nhiên không thể mặc để đi ra ngoài.
Thiệu Hoa Trì hiểu ý, yêu cầu vài người cởi đồ ra cho Phó Thần chọn. Phó Thần sờ sờ chất vải, hỏi màu sắc, chọn lấy lài tấm. Thiệu Hoa Trì không bỏ qua cơ hội tốt, vẻ mặt lại rất chính trực, nghiêm túc nói. "Ta giúp ngươi thay đồ. Giờ ngươi không nhìn thấy, làm không tiện."
Phó Thần đương nhiên không đồng ý. Vốn chỉ cần động tay vài cái, tránh được Ẩn vương tí nào thì tránh.
Thiệu Hoa Trì thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng hiểu đó là đương nhiên thôi. Hôm nay, y đã đụng đến giới hạn của Phó Thần nhiều lần lắm rồi, phải biết đường mà thu lại, không thể quá ép hắn.
Phó Thần thay áo trong bóng đêm, không thấy ánh mắt sáng quắc kia đang nhìn mình. Sau đó, hắn mới bắt đầu trình bày kế hoạch.
"Ta không đồng ý, ngươi định tự đi lên chịu chết hay sao? Thế có khác gì bảo hổ lột da." Thiệu Hoa Trì quắc mắt trừng trừng. Y biết lần nào Phó Thần nghĩ ra cái kế hoạch gì cũng hết sức khác người, chưa bao giờ che giấu bản tính khác người từ trong xương cốt. Chỉ cần đạt được mục đích, cái gì hắn cũng làm.
Thiệu Hoa Trì kìm nén cơn giận, lạnh lùng phản đối.
"Chuyện này nguy hiểm lắm, công tử." Thanh Nhiễm cũng đứng về phía Thiệu Hoa Trì. Kế hoạch của Phó Thần thật quá sức tưởng tượng.
Phó Thần đương nhiên không phải nhất thời xúc động mới nghĩ ra cách đó. Sau khi bọn họ trốn được vào hang động đá vôi, hắn đã bắt đầu cân nhắc rồi. Có tất cả năm cách, nhưng cách nào cũng rất mao hiểm. Ban nãy hắn tính toán, từ hang động này đến đáy vực còn khoảng tám mươi mét. Ban nãy, hắn sai thuộc hạ nhặt được rất nhiều dây thừng, dài từ mười đến ba mươi mét. Nếu nối chúng lại với nhau thì có thể giúp hắn tiếp đất an toàn.
Nguyên nhân Phó Thần định xuống đáy vực là vì hắn đoán Phi Khanh sẽ mang người xuống. Với tính cách của Phi Khanh, y nhất định sẽ phải tận mắt xác nhận số tử thi và thân phận của chúng.
"Vậy các ngươi có cách nào tốt hơn không?" Lần này, Phi Khanh dẫn theo khá nhiều người. Nếu bọn họ muốn phá vòng vây thì phải làm những việc kẻ địch không ngờ đến.
"Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể dụ chúng đi?" Một khi Phó Thần đã quyết định thì không có cách nào lay chuyển. Nếu đã không thể khuyên can, Thiệu Hoa Trì chỉ mong có thể hạ mức nguy hiểm xuống thấp nhất. Ánh mắt y trầm mặc nhìn Phó Thần, nói thẳng điểm quan trọng nhất. Nếu đôi mắt Phó Thần vẫn còn nguyên vẹn thì y cũng không quá lo lắng, đằng này.... "Chúng là những kẻ bị bắt giam đã mù hai mắt. Ngươi chỉ cần xuất hiện trước mặt chúng thì sẽ bị đâm nát như tương tàu."
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không biết Phó Thần còn có thân phận khác, nhưng đám Thanh Nhiễm lại biết. Thanh Nhiễm bỗng nhiên nhìn về phía Phó Thần. Chẳng lẽ công tử định....
Tim nàng muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhưng thấy gương mặt không hề biến sắc của Phó Thần, chỉ đành cúi đầu.
"Ta biết." Phó Thần nói thật, "Ta tham sống hơn bất cứ ai, sẽ không tự lấy tính mạng ra đùa, nhất định sẽ không để chúng phát hiện ra."
Không phát hiện ra ngươi là người bỏ trốn, hay mắt ngươi mù?
Phó Thần không nói rõ.
"Ta đi cùng ngươi. Có nhiều mục tiêu, chúng sẽ phân tán sự chú ý." Y không thể để Phó Thần đi một mình. Mỗi lần nhớ đến bài học năm năm trước, y đều gặp ác mộng.
Phó Thần nhận ra bàn tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy, không hề bình tĩnh như lời nói. Dù mắt không nhìn được, cũng không biết người này được bao lâu, nhưng hắn vẫn có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ. Phó Thần chậm rãi, kiên định lắc đầu, "Không được, người kia am hiểu thiên la địa vọng, chỉ có một mình ta mới là an toàn nhất. Ta có cách tự mình thoát thân. Các ngươi chờ ta dụ người đi rồi thì thử tìm trong động đá vôi xem có đường ra hay không. Nếu không có thì dùng dây thừng để di chuyển xuống đáy vực, tìm đường đi từ chỗ này."
Thấy dáng