Mất máu quá nhiều khiến cả thân thể lẫn đầu óc đều mê muội. Những lời cuối cùng Điền thị kích thích, nỗi áy náy trong lòng, ánh mắt rất giống với người vợ quá cố cùng cơn nóng thiêu đốt trong người khiến Phó Thần không tỉnh táo nổi. Hắn cần phát tiết, cần trút nỗi khát vọng này lên một ai đó. Suy nghĩ ấy ăn mòn lý trí, phá bỏ những xiềng xích, ồ ạt trào ra.
Hắn nhìn người xa lạ trước mắt, phải dùng sức khống chế y dưới thân mình mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Ánh mắt tràn ngập sát khí của Phó Thần khiến Thiệu Hoa Trì ngỡ như mình đang bị vồ bởi một con mãnh thú, tràn ngập sức mạnh chiếm đoạt nguyên thủy của giống đực, hoàn toàn không giống một thái giám. Dù nhiều khi PHó Thần khiến người ta quên mất rằng thân thể hắn không trọn vẹn, nhưng người này không phải Phó Thần mà Thiệu Hoa Trì luôn biết. Dáng vẻ khiêu gợi đến mức khiến người ta lóa mắt, mỗi hơi thở đều như độc dược chí mạng, nguy hiểm đủ khiến y kinh sợ, cũng khiến y mê muội.
Thiệu Hoa Trì không biết rốt cuộc Phó Thần bị làm sao, nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu nhắc y nhất định phải cự tuyệt. Tôn nghiêm của y không cho phép mình vị rơi vào thế yếu như vậy, cho dù đối phương có là Phó Thần.
Trước mặt Phó Thần, y nhất định phải hiên ngang, tuyệt đối không để cho kẻ nào giẫm đạp. Y chỉ có chút tự tôn ấy thôi.
Nếu ngay cả chút vốn liếng ít ỏi đó mà cũng mất, y chẳng còn lại gì.......
Hai môi chạm nhau, nhưng vì Thiệu Hoa Trì nhất quyết phản kháng, khiến khóe môi Phó Thần rách da, chảy máu.
Hắn tách khỏi Thiệu Hoa Trì, đầu lưỡi đỏ sẫm đầy tình sắc liếm vết máu bên khóe miệng. Phó Thần mỉm cười tà khí đến ma mị, máu tươi trên làn môi đỏ mọng khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm quyến rũ. Trong mắt hắn chỉ có con mồi trước mặt, mỗi hơi thở đều tàn nhẫn, đầy tính chiếm đoạt. Có lẽ đây mới chính là thiên sát cô tinh, một nam nhân không bao giờ thỏa hiệp.
Phó Thần thậm chí còn không nhận ra giới tính đối phương, "Không muốn sao?"
Không muốn thì tại sao ban nãy còn nhìn ta đầy quan tâm như thế?
Sao phải chủ động đến gần ta?
Sao không bỏ ta lại một mình?
Ta cũng là người, cũng có tim, cũng sẽ đau, cũng sẽ có lúc không kiềm chế được.
......
Nhìn kỹ lại, ánh mắt Phó Thần không lạnh nhạt như mọi khi, mà ngập tràn dục vọng và phẫn nộ. Dục vọng?
Chẳng lẽ......
Thiệu Hoa Trì ở kinh thành đã lâu, nghe đến nhiều chuyện chốn phong lưu, lập tức hiểu ra.
Ai dám xuống tay với Phó Thần, lại còn dùng chiêu này?
Một Mục Quân Ngưng còn chưa đủ sao? Đám nữ nhân này sao không có tí thể diện nào vậy? Tam tòng tứ đức để ở đâu?
Cơn phẫn nộ khiến toàn thân Thiệu Hoa Trì phát run, đồng thời cũng cự tuyệt Phó Thần đến gần.
Giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó. Mấy năm sinh sống trên chiến trường, cầm nã thủ của Thiệu Hoa Trì không phải để trang trí. Lúc y nghiêm túc thì là một thủ lĩnh khiến quân địch nghe tên đã sợ mất mật. Y trở tay, điểm huyệt trên cổ tay Phó Thần. Phó Thần bị đau, thoáng buông ra. Thiệu Hoa Trì định nhân lúc đó, đánh một cú vào sau gáy hắn, nhưng còn chưa kịp chạm đến thì đã bị một bàn tay tóm chặt cổ.
Phó Thần nắm lấy chiếc cổ mảnh mai, thon dài kia, thẳng tay nện đầu y vào bức tường đá.
Ầm !
"A....." Thiệu Hoa Trì kêu đau một tiếng, cơn choáng váng ngắn ngủi khiến mắt y nhòe đi, mất luôn cơ hội phản kích.
Khóe mắt lấp lánh nước của y khiến cho nỗi khát vọng sục sôi cùng lý chí kiềm chế có chút rạn nứt, nhưng chính vì chút rạn nứt ấy mới kích thích cảm giác muốn chinh phục nguyên thủy của nam nhân. Hắn muốn lột bỏ y, muốn phơi bày y, đánh nát vẻ ngoài ngoan cường của y, để xem những gì mềm mại bên trong.
Thiệu Hoa Trì vẫn còn hoa mày chóng mặt, thậm chí không thể nhìn rõ Phó Thần, "Ngươi.....mau tỉnh táo lại đi. Ta là......." Là nam nhân !
Ngươi có biết ta là ai không?
Nếu ngươi không biết thì khi chuyện này qua đi, ngươi sẽ hối hận đến mức nào?
Ngươi vốn coi việc thân cận với nam nhân là chuyện ghê tởm.
Ta đã biết thế mà còn lợi dụng lúc ngươi không tỉnh táo để làm chuyện đó thì người sẽ khinh thường ta ra sao?
Đừng khiến ta thất bại thảm hại hơn nữa.
Thiệu Hoa Trì thở