Cảm nhận thấy bàn tay đặt lên eo mình, khóe môi Phó Thần khẽ cong lên, một nụ cười khá xa lạ với hắn từ trước đến giờ. Trong tiềm thức của hắn, có thể khiến một con mồi kiêu căng, ngang ngạnh như thế chu động ôm lấy mình, là một cảm giác thỏa mãn làm cho góc sâu tăm tối nhất trong tâm hồn cũng phải kêu gào. Đâu có nam nhân nào không khao khát chinh phục được đối thủ mạnh mẽ.
Những sợi tóc Phó Thần phất trên da mặt Thiệu Hoa Trì, đáy lòng y vừa tê dại vừa ngứa ngáy. Máu trong cơ thể như chảy ngược lên những chỗ Phó Thần đang gặm mút. Rõ ràng trời đang lạnh nhưng hơi nóng lại như những sợi dây leo chằng chịt, quấn chặt lấy y, càng lúc càng triền miên. Thiệu Hoa Trì thở dốc trên người Phó Thần. Khoảng cách giữa bọn họ gần như không còn, chỉ có thân nhiệt không ngừng truyền cho nhau.
Bên thái dương Thiệu Hoa Trì nổi gân xanh, cực kỳ chói mắt trên da thịt trắng nõn lạ thường của y. Sau nụ hôn của Phó Thần, y càng lúc càng căng thẳng.
Thời gian trôi qua, cảm xúc ấy bùng nổ trong đầu, khiến trái tim y đập loạn trong lồng ngực. Y vẫn tưởng Phó Thần là kẻ chẳng có cảm xúc, nước chảy vô tình, không nóng không lạnh. Giờ thấy một mặt khác của hắn, thứ tình cảm y chôn giấu trong lòng lại cháy lên mãnh liệt, không thể khống chế, càng lúc càng sâu. Y thật sự quá si mê người trước mặt mình.
Cái ôm nhẹ nhàng biến thành siết chặt. Bọn họ thậm chí đã quên ở một ngõ nhỏ khác, binh lính của Lã Thượng đang lục soát, tìm kiếm kẻ khả nghi.
Phó Thần biết mình không cơ khát đến nỗi không hiểu hoàn cảnh. Dù trúng mị dược nhưng thứ đó chỉ có tác dụng trợ hứng, Điền thị đâu muốn làm chuyện đó với một kẻ cầm thú. Chẳng qua những cảm xúc hắn đè nén quá lâu trong lòng bị ép trào dâng, muốn tìm nơi trút bỏ.
Lúc Thiệu Hoa Trì bị hôn đến nghẹt thở, cần chút không khí, Phó Thần mới tạm dừng nụ hôn sâu dữ dội này. Hắn vẫn biết khi nào đối phương không chịu nổi, thành thạo đến độ người ta phải kinh hãi, chẳng lẽ đây là thiên phú dị bẩm.
Thiệu Hoa Trì cuối cùng cũng có thể hô hấp một chút, mê mang nhìn người trước mặt.
Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua dưới cằm Thiệu Hoa Trì, khiến y khẽ run rẩy. Dù con mồi lúc này nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng Phó Thần biết bên dưới dáng vẻ trầm mặc, nhu thuận này, y không hề cam tâm tình nguyện. Cặp mắt kia rõ ràng rất kiêu căng, không nghe lời chút nào, vẫn còn mưu đồ phản kháng. Phó Thần càng hưng phấn, thấp giọng dụ dỗ, "Tự hé miệng ra."
"Ha?" Thiệu Hoa Trì dường như không hiểu, còn ngỡ mình nghe lầm.
Hắn là Phó Thần? Hắn sao có thể nói ra những lời như vậy? Một khi Phó Thần mất kiểm soát thì sẽ thành như thế này sao? Nếu như người trước mặt hắn không phải y mà là kẻ khác.....
Thiệu Hoa Trì cảm ơn trời đất, y là người đầu tiên đến đây, không để bất cứ ai thấy Phó Thần như thế này.
Phó Thần nhìn như dịu dàng, nhưng lại siết cằm dưới của y