Phó Thần sống qua hai kiếp cũng chưa từng bị người ta đối xử như vậy, một cái tát này càng khiến hắn tỉnh táo, nhận rõ địa vị của bản thân.
Trong cung có đủ thứ biện pháp để giáo huấn nô tài mắc lỗi, dường như không có thái giám nào chưa bị đánh, bị bỏ đói, bị trách phạt bao giờ. Phó Thần xem như một trong số ít thái giám kể từ khi bắt đầu thăng cấp đã không còn bị phạt nữa, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận một phần là nhờ những mối quan hệ hắn có.
Vào hoàn cảnh thông thường, chủ tử sẽ không tự mình ra tay mà chỉ sai nô tài bên cạnh làm giúp, mà cũng không phải chỉ tát một cái là xong, số lần vả miệng phải dựa theo mệnh lệnh của chủ tử mà làm.
Thiệu Hoa Trì không thể nào kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, lực vung tay khiến một nửa bên mặt Phó Thần lập tức hiện lên vết đỏ.
"Ngươi xem mạng mình là cái gì? Có thể tùy tiện vứt bỏ, hay ngươi tin tưởng mình nhất định có thể toàn thân trở ra?" Cơn giận hừng hực tích suốt một đêm trong lòng Thiệu Hoa Trì phút chốc bùng nổ. Y cũng không biết mình đang làm gì, cứ thể ngồi nhìn người này suốt đêm. Ngay cả Lương Thành Văn cũng đã nói, Phó Thần chẳng qua chỉ mệt nhọc quá độ, không có gì đáng lo. Nhưng không thấy người này mở mắt, y không có cách nào rời đi.
Phó Thần thường ngày luôn mang dáng vẻ cúi mi nhu thuận, nếu phải kể ra một nô tài tính tình ôn hòa săn sóc thì tên hắn phải đứng đầu bảng. Nhưng không mấy người biết hắn đứng sau thao túng bao nhiêu chuyện. Đêm qua, nghe tin nha phiến của thái hậu gặp chuyện không may, y lập tức nghĩ đến Phó Thần. Nguyên nhân không có gì khác, Phó Thần từng nhờ y sau người đến biên cảnh Tây Bắc tìm người từng hút nha phiến, đưa đến kinh thành. Chuyện này nói ra còn chưa được mấy ngày, hắn lại hỏi mượn y hai dũng sĩ, sự việc nối tiếp quá trùng hợp.
Xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với thuộc hạ, y không nói hai lời đã cho mượn người, lại không biết Phó Thần có thể tự mình dấn thân vào biển lửa, thật có bản lĩnh! Hắn còn không thèm để chủ tử này vào trong mắt, Phó Thần chưa bao giờ đặt y vào mắt!
"Ngươi còn trừng mắt nhìn ta? Ngươi nhớ rõ ta là chủ tử của ngươi sao?" Ánh mắt hung ác nham hiểm kia của Phó Thần cũng khiến Thiệu Hoa Trì bất giác rùng mình. Y không biết có phải ảo giác hay không, Phó Thần một câu cũng không nói, nhưng lại khiến y ngờ rằng cái tát ấy, hắn sẽ nhớ cả đời.
"Nô tài đương nhiên nhớ rõ." Phó Thần nhẹ giọng nói, ta nhớ rõ, ngươi là chủ tử, ta chỉ là một con chó.
Phó Thần mỉm cười, "Nô tài không dám dĩ hạ phạm thượng, chỉ là cái chuyện như bạt tai thế này, về sau điện hạ không nên làm nữa."
Bị nụ cười phong hoa tuyệt đại kia khiến cho mơ màng, Thiệu Hoa Trì sửng sốt, bất giác hỏi lại, "Vì sao?"
"Bởi vì, ẻo lả lắm." Tấn triều cũng có nam tử bị người ta nói là "ẻo lả". Bọn họ thích thoa phấn bôi son, mặc đồ con gái. Đại nho đương thời cho rằng những kẻ như vậy là trơ trẽ, cho nên Thiệu Hoa Trì nghe là hiểu ngay.
Dù thái độ cùng vẻ mặt Phó Thần vẫn luôn cung kính như trước, nhưng lời nói kia lại có hàm ý thật rõ ràng, nói Thiệu Hoa Trì ngươi con mẹ nó không đáng mặt đàn ông.
Châm chọc một hoàng tử đang được sủng ái như vậy thật sự không sáng suốt, Phó Thần cũng là tức giận cực độ mới không thèm quan tâm.
Thiệu Hoa Trì nổi điên, túm cổ áo Phó Thần, nhấc nửa người hắn lên khỏi giường.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, nhiệu độ dần dần bốc hỏa, gần như kề sát mà thách thức lẫn nhau.
Đôi mắt Phó Thần thâm thúy, sâu không thấy đáy, nhìn lâu sẽ có cảm giác như mình bị hút vào. Trái tim Thiệu Hoa Trì đập nhanh một nhịp, lại sợ Phó Thần phát hiện ra mình có điểm khác thường, đành buông lỏng tay ra. Khí thế cuồng bao vừa rồi khiến y như nhận nhầm thành người khác. Phó Thần có lẽ chưa bao giờ để lộ một mặt này bên dưới vẻ bình tĩnh nhu hòa.
Phó Thần cũng "dịu ngoan" mà ngã về giường.
"Lửa, do ngươi sai người đốt." Đó là câu khẳng định.
"Vâng." Phó Thần không phủ nhận.
"Vì sao? Nha phiến liên quan gì đến ngươi, thứ đó rốt cuộc là gì?"
"Nó là thứ hại nước hại dân, đợi khi điện hạ đưa người đến kinh thành, nô tài cho người nhìn xem là biết. Tin rằng đến lúc đó, ngài tố giác lên sẽ tăng thêm phân lượng trong lòng hoàng thượng, thêm uy vọng trong dân gian." Một hoàng tử phát hiện và ngăn chặn mối nguy nha phiến, chẳng những sẽ được hoàng đế yêu thích mà dân chúng cũng sẽ có ấn tượng tốt, danh vọng cứ thế đi lên.
Cho nên Phó Thần không sợ Thiệu Hoa Trì sẽ nổi giận, tất cả những chuyện hắn làm đây đều có lợi cho Thiệu Hoa Trì.
Mà sở dĩ hắn không nói trước, là vì có cảm giác nếu chuyện này bị bất cứ ai biết được cũng sẽ gặp trở ngại.
Chỉ là một cái bạt tai kia, Phó Thần ngàn lần không ngờ đến.
Từ lời nói của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì cũng thu về không ít tin tức.
Tỷ như Phó Thần, nhìn như lúc nào cũng tuân thủ khuôn phép, nhưng lại có thể làm ra loại chuyện như phóng hỏa hậu cung. Kẻ tâm ngoan thủ lạt đến mức này cũng thật hiếm thấy. Cộng thêm tuổi tác Phó Thần lúc này, nếu hắn làm mưu sĩ cho ai khác thì chính là mối họa. Dám đốt vật thái hậu nâng niu nhất, sự bá đạo này cực kì trái ngược với bộ dạng hắn luôn biểu lộ. Phó Thần luôn luôn cung kính với y và Đức phi, nhưng sau vẻ cung kính ấy liệu có mấy phần chân tâm? May mắn duy nhất của y chính là đã sớm nhắm trước người này.
Lại tỷ như, sau khi Phó Thần cứu được một thùng duy nhất cho thái hậu, chẳng những loại mình ra khỏi diện bị tình nghi, còn làm tăng thêm ấn tượng với hại vị quyền lực tối cao trong cung, thứ này so với phần thưởng hậu hĩnh còn quan trọng hơn.
Lại tỷ như, vì sao Phó Thần biết về tác dụng của nha phiến? Hắn từng dùng qua, hay là từng nhìn thấy?
Lại tỷ như, Phó Thần liệu có phải đã đo lường tính toán hết thảy, để từng bước từng bước diễn ra, hắn đều có thể đứng giữa thu lợi.
Loại chuyện này không thể tra kỹ, mà càng nghĩ càng cảm thấy Phó Thần này tâm tư có chút quỷ dị khó lường.
"Nô tài tạ ơn điện hạ quan tâm đến tính mạng nô tài, chỉ là nô tài ngu dốt, không biết vì sao điện hạ phẫn nộ như thế? Nếu biết nguyên do, nô tài sẽ cố gắng ghi nhớ để lần sau sẽ không tái phạm," Giả sử như chính hắn thật sự không thiết sống muốn đâm đầu tìm chết, thì liên qua gì đến Thiệu Hoa Trì nhà ngươi?
Thiệu Hoa Trì suýt nữa là quát ầm lên, ngươi có biết là ta lo lắng ngươi thật sự táng thân trong biển lửa biết bao nhiêu không?
Nhưng thân là chủ tử, còn lo lắng cho nô tài, loại lời lẽ buồn nôn này mà nói ra, còn muốn làm người hay không?
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm Phó Thần, biết Phó Thần thật sự không hiểu. Ngươi thông minh như vậy, cái gì cũng có thể đoán một ra ba, vậy mà sao không biết ta nghĩ cái gì?
Lời muốn thốt ra, lại chuyền qua chuyền lại mấy lần trên đầu lưỡi, cuối cùng Thiệu Hoa Trì chỉ hừ lạnh: "Ngươi đã từng đề cập qua với ta về kế hoạch này hay chưa?"
Chỉ một câu, Phó Thần đã đoán được ngụ ý của Thiệu Hoa Trì.
"Việc này quả do nô tài thiếu suy xét." Phó Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, tựa như cơn xúc động cũng phẫn nộ ban nãy đã tiêu tan. Cái tát kia sẽ ghi dấu thật sâu trong lòng, không ngừng nhắc nhở cho hắn nhớ, hắn đang sống ở cái triều đại nào, ở trong hoàn cảnh nào.
Thiệu Hoa Trì giải thích, hắn cũng xem như hiểu rõ, Thất hoàng tử chính là trách hắn tự chủ trương, không báo cáo với chủ tử.
Bộ dạng không giận không vui của Phó Thần lại khiến Thiệu Hoa Trì có chút kinh hoảng không biết nói sao. Y mơ hồ cảm thấy, người trước mắt mình ngày càng xa cách, rõ ràng chỉ trong tầm tay, lại giống như mất đi điều gì đó vĩnh viễn.
Y hít sâu một hơi, xác định ngữ khí của bản thân mình đủ ôn hòa, mới ngồi xuống đầu giường nói, "Ngươi tính toán người khác, hay là tính toán ta, ta đã từng trách ngươi một câu chưa?"
"Vâng, điện hạ luôn đối xử rất tốt với nôi tài."
Lời Phó Thần nghe như chân thành cảm kích, nhưng bộ dạng kia nào có vẻ như thật sự thấu hiểu, Thiệu Hoa Trì có chút sốt sắng, "Phó Thần, ngươi rất tự tin, có lẽ ở tuổi của ngươi mà vùng vẫy được trong cung như cá gặp nước cũng thật hiếm thấy, cho nên có cảm giác bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi, đây chính là sự tự cao mù quáng. Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, người thông minh trên đời này còn rất nhiều, không phải lần nào ngươi cũng may mắn được như vậy. Ta hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn, thành khẩn với đối phương, như thế mới có thể đưa hai ta tiến xa hơn. Chỉ cần Thiệu Hoa Trì ta còn tồn tại một ngày thì ngày đó còn có thể bảo vệ Phó công công ngươi, hiểu không?"
Chiêu này của Thiệu Hoa Trì cũng như đánh một gậy lại cho quả táo, tính cách đế vương cơ bản đã có mà chẳng cần đào tạo, có vài người từ lúc sinh ra đã biết làm thế nào để leo lên đầu người khác.
Phó Thần đương nhiên biết rõ, hắn sẽ không làm bộ làm tịch, lại càng không nhìn sắc mặt chủ tử, dù trong lòng thật ao ước được đâm người này một dao.
Xem ra kế hoạch của hắn phải đẩy nhanh tốc độ thôi.
"Người ngươi muốn tìm, ta đã sai người thúc ngựa đến tây bắc, tin là chưa đến nửa tháng là tìm ra.
"Vâng, làm phiền điện hạ."
"Phó Thần, ngươi nhờ ta tìm người, chắc cũng có liên quan đền việc ngươi đốt nha phiến lần này?" Quỷ Tử nói cho y, trước khi tiêu hủy chỗ thuốc lá kia, hắn nghe nói đốt cháy thuốc trực tiếp sẽ thành ra chuyện lớn, nhưng Phó Thần cũng không nói rõ vì sao.
"Điện hạ anh minh."
Lúc này, ngoài cửa lại có người thông báo, nói Cẩn phi nương nương tới.
"Nói với Cẩn phi, Phó Thần còn chưa tỉnh, khi tỉnh lại ta sẽ sai người thông báo với bà ta." Thiệu Hoa Trì rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Nữ nhân này còn chưa xong sao, người đang ở chỗ y, còn muốn gì nữa?
Người bên ngoài lĩnh mệnh, đi ra.
Phó Thần nhìn cơn giận tích tụ trên mặt Thiệu Hoa Trì, "Nô tài không nên lưu lại chỗ điện hạ quá lâu, phải đi thôi."
"Phó Thần, ngươi không nhận được tin tức ta sai Thái Bình chuyển cho ngươi sao, ngươi không cần ở chỗ Cẩn phi nữa."
"Điện hạ, chuyện này ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta, tam hoàng tử tuyệt đối là kình địch của ngài, nô tài không thể rời đi ngay lúc này được.
"Đây là lệnh của ta!" Thiệu Hoa Trì nghiến răng nghiến lợi.
"Thứ cho nô tài không thể vâng lệnh."
"Những kẻ trái lệnh ta, chỉ có chết, Phó Thần, ngươi chớ nên được sủng mà kiêu!"
"Nô tài không dám."
Không khí đóng băng.
Ai cũng không nhượng bộ.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm Phó Thần, tên nô tài này vì sao lại quật cường như thế, nhất đinh chịu cúi đầu trước ta?
Từ lúc nào lại đến lượt một nô tài như ngươi quyết định làm gì?
Nhưng hắn không phải nô tài bình thường, y từng nói qua, y tôn trọng hắn. Thiệu Hoa Trì đành thỏa hiệp.
"Mà thôi, ngươi biết chắc ta sẽ không động đến ngươi. Cút đi, nhớ kỹ, giữ mệnh cho tốt, ta vẫn cần ngươi làm việc cho ta."
"Nô tài nhất định khắc ghi trong tâm khảm." Phó Thần hành lễ xong liền khép cửa lại.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm hướng Phó Thần rời đi, vung tay nện một cú xuống bàn.
Miệng vết thương lại vỡ ra, nhưng y dường như không còn cảm giác.
Cửa vừa mở ra đã thấy bóng dáng Đức phi ở đăng xa với vẻ mặt đầy lo lắng, lập tức kéo Phó Thần rời đi ngay.
Đức phi có phải hơi quan tâm đến nô tài quá mức rồi không?
Ở ngoài cung điện, Mục Quân Ngưng vẫn giữ dáng vẻ phi tử cao cao tại thượng như trước, còn Phó Thần ngoan ngoãn theo sau nàng chừng nửa bước chân.
Trên đường về, bọn họ gặp mẫu phi của Cửu hoàng tử, Lan phi, từng là Lan tu dung. Bên cạnh nàng còn có một tiệp dư và một quý tần.
Gặp người có địa vị cao hơn mình là Mục Quân Ngưng, bọn họ cũng không hành lễ mà làm bộ như không trông thấy, cứ thế theo sau Lan phi.
Các nàng sáng nay vừa mới thỉnh an thái hậu, an ủi thái hậu sau trận kinh hách tối qua, rồi lại quay về cung của mình. Đối với Đức phi, Lan phi hồi trước chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể dẫm chết, bây giờ lại thành kẻ ngồi chung mâm.
"Tỷ tỷ, khuôn mặt tỷ tỷ nhìn như bẹo ra nước được vậy, không biết có bí quyết gì, dạy cho chúng ta được không?" Lan phi cười hỏi, thái độ còn rất thân mật, nhưng không còn vẻ cung kính trước kia.
Ngày trước, Lan tu dung hễ thấy Mục Quân Ngưng thì quy củ hết sức chuẩn mực. Có thể nuôi dạy được một thần đồng như Thiệu Tử Du, bản thân nàng ta cũng phải là một nữ tử cực kỳ xuất sắc, theo như hoàng thượng nói thì tựa như hoa lan trong khe núi. Nhưng lần này tấn chức quá nhanh, ngay cả người luôn luôn ổn trọng như Lan tu dung cũng không nhịn được mà muốn hưởng thụ một chút, tâm tư kiêu ngạo ít nhiều cũng lộ ra ngoài.
"Nào có gì đâu, lát nữa ta sai người chép lại rồi đưa đến chỗ muội muội." Mục Quân Ngưng vờ như không thấy bọn họ vô lễ, vẫn mỉm cười trả lời ôn hòa như trước, cũng không hề tỏ ý trách cứ.
Không thấy Đức phi nổi giận la mắng, Lan phi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bọn họ không hành lễ, nghĩ là đối phương chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà đòi giáng tội. Trên đường nhiều người qua lại, nếu bị kẻ có tâm trông thấy, lời đồn truyền ra chắc chắn sẽ khiến Đức phi điêu đứng.
Nhưng Đức phi cũng không giận, không hổ là Đức phi, tính tình độ lượng như vật chẳng trách hoàng thượng vương vấn khó quên.
"Muội muội sau khi chuyển đến Phúc Hi cung, thấy cách bài trí chỗ đó có vài điểm không hợp tâm ý hoàng thượng, chưa được tỷ cho phép, muội cũng không dám tự tiện sửa sang, không biết..." Lan phi lại một lần nữa nói khích.
Từ khi Đức phi bị giáng cấp, Lan tu dung thăng thành Lan phi, chuyển đến Phúc Hi cung, nơi Đức phi từng ở.
Trong cung có lời đồn, sở dĩ hoàng thượng an bài như vậy là muốn tìm cơ hội thăng Lan phi thành Lan Đức phi, trở thành tân Đức phi, Bằng không, một phi tử từ nhị phẩm nào có tư cách làm chủ một cung.
"Muốn sửa sang thế nào cũng được, cứ theo ý muội muội đi." Mục Quân Ngưng tựa như hoàn toàn không để bụng. Làm gì có chuyện không hợp tâm ý hoàng thượng, mấy lời kia chẳng qua là dùng để công kích nàng thôi.
"Ôi chao, hoàng thượng sai bọn muội muội bồi giá, không thể chậm trễ được, muội muội xin đi trước, cáo từ."
"Các muội muội đi thong thả."
Lan phi dẫn hai phi tử ban nãy rời đi, bỗng nhiên quay đầu, giọng nói lớn đến độ thị nữ đi lại xung quanh đều nghe thấy rõ.
"Tỷ tỷ, sao lại đối xử với nô tài như thế, nhìn mặt hắn bị đánh đến sưng lên, thật đáng thương."
Nàng đang nói đến nửa bên mặt bị tát sưng đỏ của Phó Thần.
Đức phi sau khi bị giáng chức, lại còn mang tiếng ngược đãi hạ nhân, tin là chẳng qua dăm bữa, lời dồn sẽ lan khắp hoàng cung.
.
Về chủ điện Hi Hòa cung, đuổi hết hạ nhân ra ngoài, Mục Quân Ngưng mới kéo Phó Thần ngồi xuống, tự mình bôi thuốc.
Động tác nàng dịu nhẹ, ngón tay thon thon ngọc đào kia quẹt chút thuốc mỡ, chạm lên mặt Phó Thần, "Đau không?"
Thấy vẻ mặt nàng, Phó Thần thầm cảm thấy có chút không ổn, nàng còn nhớ hắn là nô tài không vậy?
Hắn chủ động phá vỡ bầu không khí ái muội này, tựa như nhắc cho nàng nhớ, quan hệ giữa bọn họ là gì.
Phó Thần trêu đùa, "Sao, đau lòng à?"
"Ừ." Thừa nhận thì có gì sai, nàng tự biết mình đang làm gì.
"Ta không sao, đâu có nô tài nào chưa từng ăn đánh."
"Sau này đừng hầu hạ Thất hoàng tử nữa. Tính tình y quái đản, giờ còn được hoàng thượng sủng ái....A!" Mục Quân Ngưng đột nhiên kêu lên.
Phó Thần vừa bất ngờ hôn một cái lên má nàng.
Bây giờ hắn chưa thể rời khỏi mạng lưới nhân mạch của Mục Quân Ngưng, nhưng cũng không thể để nàng cấm hắn qua lại với Thất hoàng tử.
Mỗi người bọn họ đều đại diện cho một bên trận doanh, cũng là hai nơi che giấu thế lực tốt nhất. Tại đó, hắn có thể nắm giữ được tin tức toàn diện nhất, cho nên hắn không thể mất liên hệ với bất cứ bên nào.
Còn duy trì hai thế lực ra sao, hắn chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
"Ngươi! Sao lại lỗ mãng như vậy!" Mục Quân Ngưng cả giận nói, quăng lọ thuốc lên mặt bàn, "Tự mình bôi đi."
Quả nhiên, bị Phó Thần ngắt lời, nàng đã quên luôn lúc nãy định nói gì.
Nàng đùng đùng giận dữ, đi về phía thư phòng.
Đa phần nữ tử khi thẹn thùng đều không thật sự nổi giận, nàng chẳng qua chỉ muốn có người dỗ dành.
Hắn đã từng dùng hết khả năng phỏng đoán tâm lý để chăm sóc vợ, cả đời chỉ mong vợ mình hạnh phúc, vui vẻ, mãi mãi không sầu không lo. Có lẽ chính hắn cũng không hề nghĩ tới một ngày, mình phải dùng trò này để chơi đùa, thỏa mãn nhu cầu của một nữ tử không phải vợ. Con người đúng là một thứ sinh vật mềm dẻo, đôi khi có thể biến thành một kẻ mà ngay cả bản thân còn thấy xa lạ.
Mục Quân Ngưng vừa bước vào thư phòng, Phó Thần đã nhanh chóng đi theo.
Hắn ôm nàng từ phía sau, tựa đầu lên vai nàng, có chút miễn cưỡng, "Lỗi của ta, tại mặt nàng gần như vậy, đẹp đến mức ta không kìm lòng được."
"....Ngươi thật gian xảo." Mục Quân Ngưng vùng vằng, trên mặt lại nổi áng mây hồng.
Ở thâm cung nội viện, đa số nữ tử trước khi vào cung, kinh nghiệm về mặt tình cảm đều là con số không tròn chĩnh. Hoàng đế là đối tượng yêu đương duy nhất nhưng lúc nào cũng bộn bề công việc, chỉ đối với nữ nhân mà mình có hứng thú mới qua lại nhiều hơn một chút. Còn về phương diện tình cảm, dù các nàng bao nhiêu tuổi đi nữa cũng chỉ là tiểu cô nương.
"Vừa nãy, ta khiến nàng bị liên lụy rồi, sợ là có một ngày người ta lại đồn đại nàng ngược đãi hạ nhân." Phó Thần trầm mặc nói, hắn vốn không nghĩ tới mấy ả đàn bà kia lại mượn cớ này, chỉ có thể nói, phi tử hậu cung cũng chẳng hề dễ đối phó.
"Ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện như thế ta coi như cơm bữa mà thôi." Nàng lập tức khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh thường ngày.
"Yên tâm, không bao lâu nữa, ta có sẽ lấy lại vinh quang vốn có cho nàng." Việc giáng chức của nàng, cũng ảnh hưởng đến ta.
Đương nhiên, Phó Thần sẽ không nói mấy lời này.
"Ngươi chỉ là một tiểu thái giám, còn có cách gì, đừng đùa." Mục Quân Ngưng cho là Phó Thần đang an ủi mình, không xem là thật. Nàng biết Phó Thần thông minh, lại lắm tâm tư, nhưng không cảm thấy hắn có biện pháp nào, ngược lại còn nói, "Dù không có ngươi, bọn họ cũng sẽ tìm cớ kéo ta xuống, không chỉ có mỗi bọn họ đang nhắm vào vị trí của một trong tứ phi đâu. Nhị hoàng tử rớt đài, thế lực của hoàng hậu kém hẳn so với