Gần đây, vị nào trong cung được người ta bàn tán nhiều nhất? Nếu Đức phi là số hai, mà giờ phải gọi Cẩn phi mới đúng, thì không ai là số một.
Trước kia nàng là người được kẻ khác tôn sùng nhất, dù là thế gia hay được hoàng đế chiếu cố hay là địa vị ở hậu cung. Nhưng lần này, để tài được bàn tấn lại không giống trước kia.
Các phi tần đều hâm mộ nàng có nô tài tốt, chẳng những không kéo chân nàng mà còn biết tìm cơ hội nâng nàng lên. Lúc trước, các phi tử tin tức nhanh nhạy đều hay Đức phi đoan trang ưu nhã đặc biệt sủng ái tiểu thái giám này. Thái giám họ tên là gì không rõ, nhưng chẳng qua chỉ là nô tài, chẳng đáng cho các nàng ghi nhớ.
Nhưng lần này lại khác. Thái hậu không thể sống thiếu nha phiến, nghe đồn tiểu nô tài kia liều chết xông vào cứu được một thùng. Hoàng thượng và thái hậu đương nhiên muốn thưởng lớn cho hắn, ai ai cũng hiểu chuyện này rất đỗi bình thường. Thế nhưng khi hoàng thượng hỏi muốn thưởng gì, tiểu thái giám lại nói: "Đức phi vẫn luôn dạy nô tài, hầu hạ hoàng thượng và thái hậu đều là phận sự, làm đúng phận sự sao dám xin thưởng."
Xem hắn nói cái gì này, nói tới nói lui cũng không rõ hoàng thượng và thái hậu quan trọng ra sao, nhưng ai cũng cảm nhận được tấm lòng thành khẩn đối với Đức phi. Mà tiểu thái giám này rõ ràng có thể tranh thủ cơ hội này để thăng chức, dù không thăng chức cũng có thể xin nhiều ngân lượng. Thế nhưng nhất quyết không cần, một lòng vì chủ. Biết tìm đâu được một nô tài trung thành, lại còn biết nói chuyện như thế.
Ở đâu có, các nàng muốn mua một tá!
Nô tài như thế, đừng nói Đức phi, nếu các nàng có thì cũng sủng ái hết mực.
Thực ra Phó Thần biết, xin hoàng đế tấn chức chắc chắn không được đồng ý. Hắn quả thực thăng chức quá nhanh, hoàng đế nhìn thì ngu ngốc nhưng về cơ bản làm việc cũng có nguyên tắc riêng, bằng không gia nghiệp đồ sộ đã sớm bị hắn làm cho bại hoại rồi.
Nhờ mấy lời này, khiến thái hậu tán thưởng Đức phi thêm mấy câu, nói nàng biết cách dạy hạ nhân, có lòng hiếu thuận, cảm động cực kỳ.
Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, không biểu hiện rõ thái độ, chỉ nói: "Việc này để sau hãy bàn."
Tuy thánh chỉ của hoàng thượng không được ban ra nhưng một thái giám như vậy lại có thể khiến các phi tần vô cùng hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen tức. Ngươi nói xem, Đức phi đã có nhi tử tốt rồi, sao ngay cả nô tài cũng tốt như thế, chẳng nhẽ thứ tốt gì trên đời cũng rơi vào tay Đức phi hết hay sao? Vinh sủng từ khi hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử đến nay không hề suy yếu, Tam hoàng tử xuất sắc hơn người, đại nữ nhi được gả đi hòa thân là chuyện ích nước lợi nhà, tiểu nữ nhi được gả cho Thẩm đại nhân thăng tiến nhanh chóng, bản thân cũng chiếm vị trí cao trong tứ phi. Vất vả lắm mới đợi được đến lúc nàng ta bị giáng tội, cuối cùng mới hạ được cái bàn thờ này, thì lại được một tên nô tài trợ lực, chưa đến vài ngày đã gỡ hòa cho nàng ta một ván.
Chỉ trong chốc lát, Hi Hòa cung của Đức phi lại náo nhiệt lên không ít.
Mà thái độ của hai đại nhân vật lớn nhất trong cung cũng khiến cho cung nhân thầm đoán, thái hậu khen ngợi Đức phi, phải chăng có nghĩa bà ta cũng có chút bất mãn với hoàng thượng. Còn hoàng thượng thì không nói gì về chuyện này, thậm chí không thèm nể mặt thái hậu. Nói cách khác, hoàng thượng đối với hoàng hậu vẫn còn niệm tình.
Có cảm giác, trong cung lại sắp nổi lên sóng gió rồi !
.
Phía sau Trọng Hoa cung, hai kẻ giả trang thái giám im lặng lẻn vào, lấy danh nghĩa là Ngũ hoàng tử đến đưa thuốc bổ nho Thiệu Hoa Trì. Ai nấy đều biết, Thiệu Hoa Trì vẫn còn dưỡng thương ở Dưỡng Tâm điện. Ngũ hoàng tử này tuy rằng thân phận thấp, nhưng cũng không nhân cơ hội để móc nối quan hệ. Chỉ chút điểm ấy thôi cũng khiến người ta nói y huynh hữu đệ cung, là huynh trưởng tốt.
Sau khi đi đến chỗ không người sau điện, cả hai lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Chỉ chỉ về hướng cánh cửa đóng chặt, ý nói chính là nơi này.
Người kia xác nhận xong liền gật đầu.
Hai người gõ cửa, hết sức quang minh chính đại. Chuyện này là đương nhiên, nếu đã là thái giám thông thường thì việc gì phải che che giấu giấu, hơn nữa người trong Trọng Hoa cung đều là bất ngờ gom lại, tổ chức rất rời rạc. Dù là nô bộc cũng chẳng thấy mấy phần trung thành. Hai người này thậm chí còn chẳng cần thông báo đã vào được trong điện.
Thất hoàng tử này chẳng đáng gây lo lắng!
Bọn họ định sau khi phá cửa, nháy mắt lấy mạng mấy người bên trong, sau đó cứu đám thích khách bị bắt, đây chính là nhiệm vụ lần này.
Không ai lên tiếng trả lời, hai thái giám nghĩ ngợi một lát, liền mở cửa đi vào.
Đưa mắt nhìn quanh, trên mặt đất có mấy vũng máu, trong không khí cũng nồng nặc mùi tanh, nhưng trong phòng lại không một bóng người.
"Người đâu!"
Đi đâu cả rồi! Chẳng phải được tin thấy sau khi bắt được ba thích khách, Thất hoàng tử vẫn nhốt chúng trong này sao? Chuyện này liên quan đến an nguy của Thẩm đại nhân, bọn họ đã nghĩ, một là đến cứu người, còn nếu tình hình không cho phép, hoặc ba người kia đã bại lộ thân phận, thì từ cứu người có thể biến thành giết người diệt khẩu.
Bọn họ tìm kiếm xung quanh, tinh thần vô thức nóng vội, bỗng nhiên, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cả người không còn chút sức lực.
Không xong rồi!
Bọn họ nhận thấy có điểm bất thường.
Từ trong góc tối phía sau giường, ba bóng người chậm rãi bước ra. Bọn họ nặng nề ngước nhìn.
Họ nhận ra hai người trong số đó, chính là hai thái giám thường theo hầu bên cạnh Thất hoàng tử. Người còn lại thì hoàn toàn không biết. Dáng vẻ của thiếu niên này anh tư bột phát, vóc người cao gầy, mi mục ôn hòa, có chút khí tức lịch sự tao nhã của người đọc sách, loại tướng mạo chỉ cần liếc qua một lần là khiến người ta có thiện cảm.
Thiếu niên này mặc trang phục thái giám từ tam phẩm, từ tư thế bước ra có thể ngầm đoán được hắn là kẻ cầm đầu. Người đó từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cái liếc mắt khiến người ta gai lạnh sống lưng.
Khí thế không giận mà uy này, sao có thể xuất phát từ một tiểu thái giám.
Bọn họ vẫn nhớ rõ, trước khi, Thẩm đại nhân đã dặn dò, quốc sư đoán sự việc lần này e rằng có kẻ ngoài dự kiến nhúng tay vào, lệnh cho bọn họ thấy người này thì phải báo lại ngay. Chẳng lẽ đây chính là người đã phá vỡ kế hoạch.
Ngay sau đó, cảm giác áp bách kia liền biến mất. Nét mặt Phó Thần tựa như mới tắm rửa xuân phong, nhìn qua có vẻ cực kỳ dễ gần, nói với hai thái giám bên cạnh, "Ván cược này các ngươi thua rồi, nhớ phải giữ đúng lời hứa."
Chỉ trong chưa đầy nửa tháng, Phó Thần đã tiếp xúc với hai vị dũng sĩ mấy lần, quan hệ vô cùng hòa hợp, thậm chí còn thường xuyên cá cược với nhau.
Đối với mấy thứ máy móc chỉ biết nghe lệnh, không có dục vọng gì, về mặt này đương nhiên là Phó Thần giỏi hơn. Mấy người họ chỉ có hứng thú với những chuyên như thích khách, ám sát, đấu võ, vậy thì cứ đúng bệnh mà cốc thuốc, đem chuyện này ra đặt cược.
Cái lợi chính là, nhanh chóng kết thân chỉ trong vòng mười ngày.
"Bọn ta xin phục ngài rồi!" Quỷ Tị trả lời. Lúc trước, vì Thất hoàng tử phân phó nên bọn họ mới giữ thái độ tôn kính với Phó Thần. Bản thân bọn họ chính là tinh anh, có thể khiến bọn họ cúi đầu khâm phục không phải là kẻ có tài phú, địa vị, mà phải vượt qua bọn họ trong chính lĩnh vực sở trường.
Quỷ Hợi và Quỷ Tị bây giờ thật tâm bội phục Phó Thần. Lần trước Phó Thần đến đã phóng đoán được, đối phương nhất định phái người tới cứu. Mấy ngày nay, Phó Thần vẫn ung dung ở Hi Hoàng cung sơn móng tay cho Mục Quân Ngưng, lúc thì tỉa hoa, lúc thì vẽ tranh, không sốt ruột tí nào.
Còn về nguyên nhân, mấy ngày trước đối phương án binh bất động. Bọn họ đang đợi mấy "thân phận thực sự" của mầy thích khách này bị Thiệu Hoa Trì phơi bày. Bọn họ đã chuẩn bị xong một loạt kế hoạch đối ứng lúc đó rồi.
Thế nhưng Thiệu Hoa Trì lại cứ án binh bất động, giấu tiệt chuyện mình bị ám sát.
Mấy ngày trôi qua rồi, vẫn không thấy mấy tên mật thám bị xử lý, đối phương bắt đầu sốt ruột.
Sợ thích khách làm lộ bí mật, mặt khác cũng để tìm tòi bí mật ở chỗ Thất hoàng tử, cho nên bọn họ mới sai người tới đây.
Ý của Quỷ Hợi Quỷ Tị là, muốn bản thân chủ động ra ngoài tìm kẻ đứng sau. Phó Thần thấy thế, nhân tiện cược một ván.
Nhìn hai thái giám kia nhũn chân ngã ra đất, Quỷ Hợi cúi người móc độc dược trong miệng bọn họ ra. Trông thấy hai gương mặt có chút quen thuộc, hắn nói: "Là người của Ngũ hoàng tử."
Ngũ hoàng tử là người chẳng ai nhớ rõ. Mẹ y là cung nữ bên cạnh Đức phi, Phùng thị. Sau này do được hoàng đế để mắt mà thăng chức thành quý nhân lục phẩm. Tất nhiên Phó Thần biết còn một tin tức không ai hay, trong lần đánh cờ ở chủ điện, hắn thuận miệng hỏi.
"Ta nghe nói Phùng quý nhân lúc trước là người bên cạnh nàng?" Khi chỉ ở một mình với Muc Quân Ngưng, Phó Thần đã quen xưng "ta".
Bọn họ ngồi ngay ngắn đối diện trên bàn thấp. Phó Thần cúi lưng xuống nhìn, trêu chọc Mục Quân Ngưng còn đang nhăn mày khổ sở nghĩ nước đối phó.
"Đúng vậy." Đương nhiên nàng biết cái người trước mặt này muốn tìm hiểu không phải mấy chuyện tìm hiểu một chút là ra. Mà chuyện ấy cũng chẳng có gì phải giấu hắn, cho nên cứ thẳng thắn khai báo, "Lúc đầu ả bị phân đến chỗ ta, ta đã tra được ả là người của hoàng hậu, đoán chắc ả sẽ có hành động bất thường. Lúc ấy ta đã cực kỳ nổi bật, cho nên ả mới nghĩ biện pháp để khi bản thân phạm sai lầm, ta cũng không thể xử lý ả."
Nói lại chuyện năm xưa, nàng cũng không để ý, rõ ràng tâm tư còn để ở bàn cờ.
Có đôi khi nàng dồn hết sức chú ý cho mấy việc cỏn con lại khiến Phó Thần buồn cười, tiếu ý có phần chân thật, "Cho nên ả mới thật sự ra tay, thu hút sự chú ý của hoàng thượng, đoạt được đế sủng ngay tại địa bàn của nàng. Hoàng hậu nương nương vừa ngăn cản vừa phản kích, một khiến nàng tạm thời thất sủng, hai là bồi dưỡng phe cánh của mình, ba là có thể ở cạnh giám sát nàng?"
Hồi ấy mỗi ngày thỉnh an, nàng đều bị các phi tử khác vây quanh "ân cần thăm hỏi", nói bóng nói gió hỏi nàng, sai cung nữ giúp mình cố sủng*, lại bị đoạt mất sự sủng ái, có cảm tưởng ra sao? Người khác cho là nàng vì địa vị của mình nên không tiếc hy sinh cung nữ mỹ mạo bên cạnh để cố sủng. Ai ngờ hoàng thượng vẫn để Phùng quý nhân ở trong thiên điện của nàng, để cho hai người "tỷ muội tình thâm." Mỗi ngày Phùng thị tới thỉnh an, nàng đều phải đối phó tới mức nhàm chán. Nếu không phải do Phùng thị mang thai ngũ hoàng tử mới chính thức đưa được người ra khỏi Phúc Hi cung, thì hiện tại nàng cũng chẳng được yên bình.
*Cố sủng: nghĩ là củng cố địa vị được sủng ái đó, dịch sang tiếng Việt thì hơi ngang nên ta vẫn để Hán Việt, các nàng thông cảm.
"Sao ngươi lại hiểu nhiều như thế, cứ như thể lúc ấy ngươi cũng có mặt vậy." Đối với một thái giám mà có thể lý giải được những thủ đoạn này như Phó Thần, Mục Quân Ngưng quả thật có chút sợ hãi. Chuyện hậu cung, nếu không phải lăn lộn nhiều năm trời thì cũng chẳng hiểu được khúc chiết trong đó. Có đôi khi, trong những lúc nói chuyện thường ngày, nàng vẫn bị lời lẽ, hành động của hắn làm cho kinh diễm.
Phó Thần không đáp, đây chẳng qua là kinh nghiệm tích góp khi làm bác sĩ tâm lý kiếp trước, vô thức thành bệnh nghề nghiệp ở kiếp này, thích phân tích, thích nghiên cứu.
Cho nên Ngũ hoàng tử thế lực đơn bạc, mẫu thân có thân phận thấp, sau khi thành niên liền theo đại hoàng tử.
Nhìn tình hình hiện tại, xem ra hoàng hậu tính thật không sai. Nếu hồi đó theo nhị hoàng tử thì hôm nay sẽ bị chèn ép cùng nhau. Nhưng nếu theo phe Đại hoàng tử thì vẫn còn bảo trụ được một quân cờ. Vừa có thể thám thính hướng đi của Đại hoàng tử, thậm chí khi cần thiết, có thể thành vật hy sinh.
Dùng vật hy sinh này để đối phó với Thất hoàng tử, phái người đi ám sát rồi giá họa cho đại hoàng tử.
Nghe cũng rất hợp lý.
Phó Thần không tỏ rõ ý kiến với suy đoán của Quỷ Hợi và Quỷ Tị.
Hắn nhìn kỹ mọi bộ phận thân thể hai kẻ kia, không phải dịch dung, sau đó lại quan sát bàn tay, tóc, ngũ quan, biểu cảm. Lúc Quỷ Hợi nhắc đến "Ngũ hoàng tử", một kẻ con ngươi lấp lóe, mi mắt run run, kẻ còn lại thì cúi đầu.
Điểm này khiến Phó Thần có chút hoài nghi, chẳng lẽ không phải là Ngũ hoàng tử.
Đúng lúc này, một người từ ngoài cửa đi vào, bước chân vững chai nghiêm nghị, một bên vai bị thương chưa lành, chính là Thất hoàng tử.
Quỷ Hợi Quỷ Tị đang định hành lễ thì bị y ngăn lại. Y chỉ yên lặng, chăm chú nhìn Phó Thần, không hề quấy rầy.
Phó Thần nhanh chóng bắt đầu thẩm vấn, "Tiếp theo, ta hỏi các ngươi vài câu, chỉ cần các ngươi trả lời được, ta có thể đảm bảo cho các ngươi bình an rời đi."
Vừa nghe nói có thể rời đi, tin thần hai kẻ kia đều có chút phấn chấn, "Được, ngươi cứ hỏi."
"Thường ngày, Ngũ hoàng tử dậy giờ dần, sau khi rửa mặt thì rời phủ, giờ mão vào cung, tới thư phòng, đúng không?"
"Đúng." Hai thái giám trả lời không chút do dự.
"Ngũ hoàng tử không giỏi thư pháp nhưng chơi cổ cầm lại rất điêu luyện, đúng không?"
"Đúng."
Phó Thần liên tục đặt ra nhiều câu hỏi về Ngũ hoàng tử. Nếu không phải lần này có việc cần nói ra, thì chắc không một ai biết hắn ngầm nắm trong tay nhiều tin tức đến vậy. Ngay cả một vị hoàng tử bị xem là người vô hình cũng có thể biết rõ tường tận.
Cho đến khi Phó Thần hỏi càng lúc càng kỹ, càng tỉ mỉ chi tiết, bọn họ mới bắt đầu ngập ngừng. Hắn cứ thế từ từ dẫn dắt bọn họ đi đến đáp án mà hắn muốn biết, không ai hiểu những câu hắn hỏi trước đó rốt cuộc có mục đích gì.
Những vấn đề này không thể hỏi ngay từ đầu, bởi hai kẻ kia chắc chắn sẽ nói dối, vậy nên Phó Thần mới đưa ra thật nhiều câu hỏi không liên quan.
Cho đến khi Phó Thần hỏi xong toàn bộ, hai thái giám đã mơ mơ màng màng như lạc trong sương mù, mà những người khác cũng hoang mang không hiểu.
"Bọn họ không phải là người của Ngũ hoàng tử, nói cách khác, bề ngoài là tùy tùng của Ngũ hoàng tử nhưng thực ra là mật thám." Điều đó có nghĩa khả năng Đại hoàng tử sai người ám sát Thiệu Hoa Trì có thể bị loại trừ.
"Vì sao, ngươi nói đi." Thiệu Hoa Trì hỏi Phó Thần.
Nhìn thấy Thất hoàng tử, Phó Thần mới làm như vừa chợt nhận ra, đang định hành lễ thì bị một bàn tay đỡ lấy cổ tay. "Không cần đa lễ, Phó Thần."
"Vâng, điện hạ." Phó Thần dùng sức một chút, im lặng rút tay về. "Lúc nô tàu bắt đầu tra hỏi, ánh mắt của bọn họ rất thẳng, chứng minh họ nói thật. Nhưng sau đó, nô tài hỏi càng lúc càng chi tiết, thậm chí còn đề cập đến chuyện lần này vì sao lại tới đây thì bọn họ lại trả lời quá nhanh, không cần thời gian để hồi tưởng, điều này rất có khả năng bọn họ nói dối. Vì thế nô tài đặc biệt quan sát ngôn ngữ, nét mặt bọn họ, biểu hiện có chút khác thường, đó chính là đặc trưng của việc ngụy trang. Sau đó nô tài lại hỏi thêm vài câu, bọn họ bắt đầu có dấu hiện hoảng loạn, chứng tở họ không bàn trước đến vấn đề này, không biết phải trả lời ra sao, cho nên sẽ tìm cách viện cớ. Trong lúc suy nghĩ lý do thì cổ và vai sẽ có mấy động tác đặc thù. Đến lúc nghĩ xong thì lập tức bình tĩnh trả lời. Nói xong còn sợ nô tài không tin cho nên lại càng tìm cách giải thích. Nô tài còn cố tình im lặng suy nghĩ thật lâu, trong lúc đó, bọn họ lại nói thêm thật nhiều chuyện nữa để đánh lạc hướng..."
Phó Thần đưa ra một loạt phân tích của bản thân, nói xong mới nhìn sang Thất hoàng tử.
"Đây đều là suy đoán của ngươi? Căn cứ vào mấy thứ giả dối hư ảo gì đó..."
"...." Phó Thần sững người. Những thứ hắn học được ở hiện đại mà đem về cổ đại, quả là quá mức tiếp thu, khiến người khác nghi ngờ. Phó Thần âm thầm trách bản thân không chịu suy nghĩ thấy đáo, "Vâng."
Quỷ Hợi và Quỷ Tị là những chuyên gia về thấm vấn phạm nhân, lúc nghe xong giải thích của Phó Thần cũng thấy như được xua tan mây mù. Bọn họ cẩn thận ngẫm lại ký ức về những lần thẩm vấn trước kia, quả đúng là ít nhiều đều có những biểu hiện như vậy. Chỉ trừ phi đối phương biểu hiện quá lộ liễu, nếu không bọn họ sẽ không phát hiện ra kẻ nào ngụy trang. Nghe Phó Thần tổng kết lại, tự đáy lòng ngập tràn cảm giác khâm phục.
Thấy hai dũng sĩ như con rối gỗ kia cũng phải lộ ra anh mắt tôn sùng như thế với Phó Thần, thất hoàng tử lặng lẽ nuốt xuống sự tín nhiệm không nói nên lời. Từ sau cái tát lần trước, tuy Phó Thần vẫn tôn kính với y, nhưng Thiệu Hoa Trì có thể cảm thấy sự lạnh lùng được giấu kín. Bây giờ y cũng hối hận khi ấy mình quá xúc động, nhưng mặt khác cũng tự nghĩ mình không sai. Phó Thần