Vì sao lại thế?
Tê tước không đậu xuống, y cũng chưa lấy máu, nhưng không hiểu sao tê tước cứ bay vòng quanh một điểm cố định. Giống như Phi Khanh đã đoán trước, nhân vật mấu chốt mà Ngũ Hào dùng cả tính mạng để truyền đi tin tức đang ở trong cung.
Để dùng Truy hồn hương, cần phải nuôi một sĩ tử lâu dài, để cho dược tính ngấm vào máu chúng, sau đó phải lấy tâm đầu huyết tốt nhất, như thế mới đạt được hiệu quả truy tung ở cự ly xa nhất. Điểm quý giá nhất của nó, chính là một khi đã trúng thứ hương này thì dù tắm rửa, thay quần áo cũng không thể loại bỏ, bởi hương đã ngấm sâu vào da thịt. Mà tê tước chính là công cụ để truy tung. Đó là loài chim hiếm, chỉ cần gặp người trúng dược thì sẽ bay lại gần theo bản năng.
Thẩn Kiêu nhìn Phó Thần, cái nhìn có chút chăm chú. Y cốn không có ý định để tâm tới một nô tài, nhưng thật tình cờ làm sao, khi người này vừa ở bên cạnh thì tê tước lại bay tới đây, thật khó khiến người ta không quan sát kỹ càng. Người này cúi mi nhu thuận, dù là động tác hay ánh mắt đều hết sức quy củ, nhìn khung xương cũng không giống người luyện võ, mọi chi tiết đều khẳng định đây chỉ là một tiểu thái giám có bộ dạng thanh tú mà thôi.
Không thấy gì khác lạ, y lại hơi bật cười tự giễu bản thân quá mức nghi kị rồi.
Chỉ là một nô tài tầm thường.
Phó Thần vẫn luôn âm thầm quan sát, cho nên khi Thẩm Kiêu ngẩng đầu, hắn cũng nhìn lên không trung.
Chim sẻ có màu sắc kỳ lạ???
Xa quá, không nhìn thấy rõ được, cũng không thể để người bên cạnh phát hiện ra mình có điểm gì bất thường, cho nên Phó Thần lập tức thu hồi ánh mắt.
Đợi đã. Phó Thần lục tìm trong kho ký ức, thật may sao trí nhớ hắn hơn hẳn người thường, nhớ tới một loại chim. Loài chim có lông đuôi màu sắc vàng chói, trông rất giống chim sẻ nhưng thật ra là thứ chim hiếm gọi là tê tước, chỉ sinh sống ở vùng nhiệt đới, đó là những gì hắn thấy được trong ghi chú dưới tranh vẽ ở tàng thư các. Còn nhớ lúc giúp thất hoàng tử sắp xếp lại tin tức tình báo, trong đó có viết một câu đề cập tới tê tước, chúng từng xuất hiện ở chiến tranh Lộc Tuân, mà Lộc Tuân là một địa danh ở biên cảnh tây bắc.
Xuất hiện ở chiến trường, còn là chim nhiệt đới, sao có thể trùng hợp như thế được. Nếu là do người làm ra, vậy hẳn là nó đã được thuần hóa, hoặc bị kẻ khác điều khiển.
Nhưng quan trọng là, nó dùng để làm gì?
Phó Thần kết hợp mọi tin tức và kiến thức của bản thân để phân tích, cũng chỉ có thể phỏng đoán được vài loại khả năng. Nhưng tê tước chỉ xuất hiện như vậy, hắn không có nhiều thông tin để xác định được mục đích.
Hơn nữa, hắn còn cảm thấy có chỗ khó hiểu. Vì sao thời gian tê tước xuất hiện gần như cùng một lúc với Thẩm Kiêu? Vì sao ban nãy Thẩm Kiêu lại ngẩng đầu nhìn?
Y cũng đang quan sát tê tước hay sao?
Phó Thần vừa ngầm ghi nhớ, vừa bình thản trả lời những câu hỏi của phò mã gia. Phò mã là con rể tốt, có thể thấy rõ điều đó từ những câu hỏi của y. Tỷ như gần đây Cẩn phi ăn uống có ngon miệng không, nắng cuối thu rất gắt, cần chú ý nhiều, rồi thì Hi Hòa cung có thiếu thống gì không, câu nào câu nấy đều rất quan tâm đến đời sống thường ngày của Cẩn phi.
Hai người đi tới lương đình. Vì Phó Thần được sủng ái, là hồng nhân trước mặt Mục Quân Ngưng, cho nên mệnh lệnh của hắn cũng tương đương với các đại cung nữ quản sự. Hắn vừa nói mang trái cây hoàng thượng ban mấy hôm trước tới, thì đã có người chuẩn bị xong hết thảy.
Trừ lúc đầu quan sát ra, sau đó Thẩm Kiêu không còn chú ý tới Phó Thần nữa. Đó là tình hình chunh trong cung, toàn bộ nô tài, dù có là tổng quả như An Trung Hải hay Lưu Túng cũng chẳng đáng dể mấy vị chủ tử để mắt tới, lại càng chẳng rỗi hơi đi đoán xem bọn chúng suy nghĩ cái gì.
Đây đã là thói quen của kẻ bề trên, tất nhiên như thế cũng rất tiện để Phó Thần làm việc.
Phó Thần lặng lẽ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chủ tử không nói thì tuyệt đối không tự ý gợi chuyện. Mặt trời lên cao đỉnh đầu, có chút nóng bức. Lúc này đã đầu mùa thu, nhưng ánh nắng còn chói chang hơn mùa hè, ngay cả gió thổi cũng mang theo hơi nóng. Vạn vật xung quanh đều bị nắng nóng làm cho bốc hơi, bầu không khí tựa như tản ra từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn.
Thẩm Kiêu kéo kéo cổ áo. Trang phục quan viên của bọn họ, dù là vào mùa nào cũng là áo cao cổ, cho nên lúc nắng nóng sẽ chịu không nổi.
Thẩm Kiêu là người tương đối kiên nhẫn, dù phải đợi công chúa và Đức phi nói chuyện lâu cũng không tỏ vẻ nóng ruột. Chỉ từ điểm ấy thôi cũng khó trách mấy vị công chúa trong cung lại hâm mộ tứ hoàng nữ có thể may mắn được gả cho lang quân như ý.
Lúc này, mấy cung nữ mang tới ít mứt hoa quả và đồ ăn vặt, có vẻ như Cẩn phi cố ý sai dâng lên cho phò mã, thậm chí còn đưa đến cho y vài cuốn sách đọc giải buồn.
Ban đầu Phó Thần cũng không quan tâm, nhưng khi một cung nữ liên tục nhìn về phía hắn, bấy giờ hắn mới để ý.
Là Tiểu Chỉ Diên. Chỉ Diên là nữ nhi của lão Bát Hồ ở nội thiện phòng, cũng là cung nữ tứ phẩm muốn kết đôi thành thực hộ với hắn, theo lời Mai cô cô. Cũng vì chuyện này mà Phó Thần không còn đến nội thiện phòng tìm lão Bát Hồ xin thức ăn nữa.
Không gặp được Phó Thần, Chỉ Diên lấy làm nóng ruột. Khó khăn lắm nàng mới kết thân được với thị nữ Lam Hinh của Điền thị ở Trọng Hoa cung để đôi khi hỏi thăm được tình hình Phó Thần.
Cho nên nàng mới tìm cách đến Hi Hòa cung đưa thức ăn. Vừa lúc công chúa và phò mã tới, Cẩn phi sai các nàng tới dâng đồ.
Nàng tươi cười hoạt bát với Phó Thần, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, rất là đáng yêu, sau đó lại cùng các cung nữ khác lui xuống.
Nàng còn lớn hơn Phó Thần mấy tuổi, người ta nói gái hơn hai trai hơn một, chính là đối tượng có độ tuổi lý tưởng để kết hôn.
Phó Thần có chút đau đầu. Với hắn mà nói, mấy cô nương tầm này tuổi còn là đám trẻ con, hắn phải tìm lão Bát Hồ nói chuyện đàng hoàng mới được.
Thẩm Kiêu cũng nhìn thấy bộ dạng của tiểu cung nữ kia, liền cảm thấy hứng thú.
Y thường nghe, thái giám sau khi đạt được quyền cao chức trọng thì sẽ cưới một cung nữ mình vừa ý. Các cung nữ đương nhiên chẳng ai muốn cưới một ông chồng hờ, chẳng qua chỉ là không có cách cãi lời mấy vị công công. Tất nhiên cũng có trường hợp đôi bên tình nguyện, nhưng mà hiếm như vảy rồng lông phượng, ai lại thích một tên thái giám không có thứ kia.
Y không ngờ, tiểu thái giám này thế mà lại có người yêu thích? Đối với đa số hoạn quan, điều này có thể xem như vinh hạnh to lớn.
"Vì sao ngươi lại vào cung làm thái giám?"