Phó Thần hỏi về tê tước, Quỷ Tị nói trong số mười hai người bọn họ, chỉ có Quỷ Tử từng đọc qua về phương diện này nên biết rõ hơn cả. Nhưng bây giờ Quỷ Tử đang ở cạnh Thiệu Hoa Trì, tạm thời không tới được.
"Trong số các ngươi, có ai có năng lực săn bắn tương đối tốt không?" Phó Thần lại hỏi Quỷ Tị. Nếu tạm thời đã không tìm hiểu được, Phó Thần cũng không muốn để lại mối tại họa ngầm. Không biết cũng không sao, giết quách đi là được.
Quỷ Tị nghe thế, chỉ chỉ chính mình, còn có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Dù mấy người hộ vệ này ai nấy đều là cao thủ, nhưng về mặt cư nhân xử thế thì chỉ biết diễn kịch thôi, những lúc không diễn nữa thì biểu hiện cái gì cũng trúc trắc, như bây giờ chẳng hạn.
"Vậy sao?" Phó Thần ngẩng đầu, thấy con tê tước nhỏ vẫn luôn đậu ở đầu tường bây giờ đã bay mất.
"Phó gia muốn ta làm gì?"
"Bây giờ, chắc là không cần." Nét mặt hắn trầm lặng, quả nhiên đã quá xem thường bọn họ rồi.
Khi Phó Thần tới cửa, hắn nghe tiếng chuyển đồ lịch kịch cùng tiếng người hô hoán chỉ đạp. Để không gây nhiều sự chú ý, những thứ này đầu tiên phải chuyển ra bên ngoài thành, nhờ sơ phó có chuyên môn đến kiểm tra. Sau khi bẩm báo lại hoàng thượng, hoàng thượng nghe xong có chút kinh ngạc. Hắn không phải không biết, dù là chuyện bắt thất tử kết hôn với công chúa Bàn Nhạc tộc, hay chuyện ép y sinh một hài tử, đều là hắn có lỗi với y. Nghĩ đến lão thất ngoài mặt nói không sao nhưng trong lòng oán trách, hắn tuy là phụ thân nhưng cũng là hoàng đế, tư tình nào có thể so với an nguy của xã tắc, đành phải hy sinh lão thất thôi. Nhưng hắn không ngời lão thất chẳng những hiểu nỗi lòng hắn, còn chủ động kết giao quan hệ với công chúa, khiến cho hắn cực kỳ cảm động, càng quan tâm hơn đến chi phí ăn mặc của y, chỉ hận không thể bồi thường hết mấy năm y thiếu thốn tình phụ ái.
"Chuẩn bị đến đâu rồi?" Ngạc Hồng Phong chuẩn bị thay ca nên tới Trọng Hoa cung kiểm tra tiến độ.
Phó Thần gật đầu: "Lần này làm phiền Ngạc đô đốc rồi. Tiểu nhiên còn có chút chuyện, không biết...."
Thấy Ngạc Hồng phong, không ít cung nữ thái giám đang làm việc cũng ngoái nhìn lại, hành lễ từ xa, có thể thấy được họ tôn trọng vị này tới nhường nào.
Đêm hôm qua, Đô đốc cấm vệ quân Ngạc Hồng Phong trực ban, hắn đã tới chào hỏi từ trước, nói những vật này đều được chuyển đến Trọng Hoa cung nên từ sớm hôm nay, mọi người đã vội vàng bố trí chỗ để trong cung điện.
Tuy Ngạc Hồng Phong đã quen nhận những ánh mắt cảm kính mơ hồ này, nhưng hắn vẫn cảm khái Phó Thần giúp hắn lúc trước. Nếu không phải Phó Thần nhắc nhở, hắn cũng không chọn Trương Kỳ lĩnh phạt, mà nếu không có chuyện Trương Kỳ, sao hắn có thể kết được mối nhân duyên tốt như thế ở hậu cung. Gần đây, những người này cũng mang lại cho hắn không ít lợi ích.
"Có chuyện gì cứ nói, hai chúng ta có gì mà phải khách khí !" Hắn hào sảng vỗ vai Phó Thần.
Phó Thần cũng nhỏ giọng kể cho Ngạc đô đốc nghe kế hoạch đêm nay. Hắn nói cũng rất thoải mái, rõ ràng là chuyện không thể để người khác biết, nhưng lại giữ dáng vẻ thản nhiên trước mắt bao nhiêu người. Chính vì thái độ như thế, người khác mới không cho là bọn họ đang nói chuyện gì bí mật, không có gì đáng để nghe lén. Đôi khi, hành động theo hướng ngược lại với suy nghĩ thông thường của con người cũng là lựa chọn khôn ngoan.
Không ít thái giám Trọng Hoa cung nhìn thấy Phó Thần thân thiết với Ngạc đô đốc, đành phải nuốt cơn tức tối vào trong.
Vì sao lại tức tối với Phó Thần, chung quy cũng bởi lúc Thiệu Hoa Trì bị chó cắn trọng thương, cung nữ thái giám ở Trọng Hoa cung phẩm chất không cao, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn Phó Thần, một thái giám từ cung khác đến hầu hạ, thậm chí còn được điện hạ coi trọng. Đây chính là giành mất bát cơm của họ, cho nên bọn họ đối với Phó Thần, giận mà không dám xả.
Nhưng bây giờ, người được đám hạ nhân cực kỳ tôn sùng, người "trừ hại cho dân" là Ngạc đô đốc lại thân thiết với Phó Thần như thế, bọn họ dù có bất mãn đến mấy cũng phải kìm lòng.
Ngạc Hồng Phong nhìn thấy thái độ của đám cung nhân đã thay đổi, biết chuyện hôm nay mình cố ý tới đây đã đạt hiệu quả.
Hắn từng nghe Lương Sách tình cờ nhắc đến, có mấy thái giám nói chuyện luyên thuyên sau lưng, còn bày kế ngáng chân, mới biết hóa ra hoàn cảnh của Phó Thần cũng không êm đẹp như bề ngoài. Bởi vì hắn thăng chức quá nhanh, căn cơ không vững, lại thêm việc treo danh trước mặt hai vị đứng đầu hoàng tộc, nổi bật như thế đương nhiên sẽ khiến những vị cung nhân chức cao chức thấp không dám đắc tội hắn một cách đường hoàng, nhưng thi thoảng ngầm chọc gậy bánh xe thì không hề ít.
Không ai có thể đảm bảo thiên hạ này đều yêu thích mình, muốn đạt được thứ gì thì sẽ phải trả cái giá tương đương, ngay cả Phó Thần cũng không ngoại lệ. Vì kiếp trước lẫn kiếp này, hắn đã chứng kiến qua đủ loại mâu thuẫn, cho nên mạng lưới nhân mạch hắn giăng ra, tuy ban đầu không có tác dụng gì, nhưng lúc cần thiết lại có hiệu quả đáng kinh ngạc. Tỷ như lúc này vậy, có thể nói hắn may mắn, cũng có thể nói Phó Thần đã trải đường cho mình từ rất sớm rồi.
Nghe thỉnh cầu của Phó Thần, Ngạc Hồng Phong cười khổ: "Ngươi đúng là làm khó ta rồi."
Trọng Hoa cung đã bố trí xong, Quỷ Tị cũng đã thông báo, điện hạ và công chúa đến.
Phó Thần đứng ngoài cửa, nhìn đám nô tài bên trong, trên mặt đất, trên mái nhà, giơ tay ra hiệu. Ký hiệu này bọn họ đã định ra từ trước, những người đó cũng ra hiệu cho Phó Thần đã sẵn sàng đợi lệnh.
Tên của công chúa Bàn Nhạc tộc được phiên sang ngôn ngữ Tấn triều là Nha Phù. Da dẻ nàng tái nhợt, dáng người gầy gò, hai má hóp lại, khiến cho khuôn mặt vốn thanh nhã của nàng kém sắc không ít. Đi một chặng đường dài đến Loan kinh, vừa tới nơi lại sinh bệnh nặng. Khi đó, Thiệu Hoa Trì bị Phó Thần thuyết phục, gửi đến không ít dược liệu quý báu, thậm chí còn tặng cả khúc nhân sâm năm trăm năm của cửu hoàng tử. Vì thế, hôm nay công chúa đã khỏe hơn một chút, liền theo tộc thúc đến yến kiến Tấn triều hoàng đế bệ hạ.
Tuy trước kia chưa từng gặp thất hoàng tử, nhưng Nha Phù cũng chẳng có cảm giác tốt về vị diện hạ này. Nàng chỉ là công chúa của một bộ lạc nhỏ, nếu đang thái bình thịnh trị, Tấn quốc chẳng đời nào để một hoàng tử lập một nữ tử không có khả năng sinh đẻ như nàng làm chính thê, chỉ riêng địa vị đã cách nhau như trời với đất. Bây