Đám cung nữ Mặc Họa đang phơi hoa quế ở hậu viện thì nghe công chúa truyền gọi, chẳng hiểu vì sao.
Tới nơi thì giật thót cả mình. Công chúa tính tình khoan dung độ thượng, gương mặt luôn luôn tươi cười, nhưng hôm nay vành mắt nàng sưng đỏ, chóp mũi lại ửng hồng, giống như vừa mới khóc. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiệm vụ thường ngày của cung nữ là để ý mọi cảm xúc của chủ, đương nhiên vừa trông thấy đã nhận ra ngay.
Vậy nên việc công chúa chỉ truyền một mình Mặc Họa cũng chẳng có gì lạ lùng. Bộ dạng không ra thể thống này của công chúa, sao có thể để kẻ khác thấy được.
Mặc Họa cúi mi, xem như không nhìn thấy.
"Mặc Họa, ta thấy ngươi tương đối thân thiết với Phó Thần, việc này ngươi làm là thích hợp nhất, hơn nữa phải giấu mẫu thân." Vịnh Nhạc trịnh trọng nói.
"Vâng, xin người cứ sai bảo." Mặc Họa luôn luôn rạng rỡ, giống như trong ấn tượng lần đầu gặp mặt của Phó Thần. Nét cười kia không phải cười cho có lệ, cười lấy lòng, ngoài cười trong không cười, mà là cả gương mặt đều mang ý vui, khiến cho chủ tử cảm thấy dễ chịu. Cũng nhờ bộ dạng như thế nên Mặc Họa mới được hoàng quý phi đặc biệt coi trọng. Đó chính là dáng vẻ mà một nô tài được dạy dỗ tốt nhất trong cung nên có. Ngay cả Phó Thần cũng vậy. Vịnh Nhạc mơ hồ nghĩ, Phó Thần cũng không phải tự nhiên mà được mẫu phi sủng ái. Khi được Vịnh Nhạc công chúa trao cho một vật, Mặc Họa không kìm được sợ hãi mà thốt lên, "Thứ này...."
"Ngươi lo mà làm đi." Đáy mắt Vịnh Nhạc có chút không đành lòng, có chút khó chịu, lại có phần đau xót.
Lúc nãy thấy Phó Thần đi ra, nàng định vào tìm mẫu thân, nhưng không ngờ cửa phòng khóa chặt, nên trong lặng ngắt như không có người. Đang chuẩn bị rời đi, nàng lại thoáng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào ngắn vô cùng ngắn ngủi, giống như đang dùng hết sức kìm nén, nhưng vẫn không khống chế được, bật ra ngoài. Mẫu phi của nàng luôn đoan trang, thanh nhã, thậm chí còn chưa từng cười to, sao có thể khóc? Nàng không phải đóa hoa kiều diễm yếu ớt, thích bi xuân thương thu. Sau hoàng hậu, nàng là người đứng cao không ngã lâu nhất hậu cung. Để bảo vệ hài tử, nàng có thể hóa thân thành tấm khiên kiên cố nhất.
Nhưng lúc này, nàng đang khóc, thậm chí còn khóc đến mức không thể kiềm chế. Vịnh Nhạc đau đớn đến nghẹn thở.
Vịnh Nhạc không biết, có phải nàng đã làm sai điều gì hay không?
Cho dù có sai, nhưng người đã rời cung, không thể quay lại.
Mặc Họa đi tới thiên điện, trông thấy đám người vây đầy quanh phòng Phó Thần.
Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn, tin Phó Thần bị hoàng quý phi đuổi khỏi Phúc Hi cung đã lan truyền khắp chốn. Thái giám được nương nương của bọn họ sủng ái nhất lại bị tên Mậu Tài kia vượt mặt. Đây chính là chuyện kỳ lạ nhất nửa năm nay ở Phúc Hi cung. Từ một từ tam phẩm công công tiền đồ vô lượng, bỗng nhiên bị đuổi đi, chẳng có chỗ nào thu nhận về, phải quay về thành thái giám đương sai ở Giám Lan viện như lúc trước, đúng là trò cười cho thiên hạ. Đủ loại người, từ kẻ thích hóng hớt buôn chuyện, đến người hay tin muốn tới an ủi, hay kẻ muốn ra vẻ ta đây thắng cuộc như Mậu tài, khiến cho nơi này vô cùng náo nhiệt.
Phó Thần chỉ ôm một hộp gỗ, cùng một túi lớn trông như đựng quần áo ra khỏi phòng, tiếng ồn áo thoáng chốc ngưng lại.
Mậu Tài đang là người được sủng nhất trong số đám thái giám mới vào. Gã bắt chước y hệt tác phong của Phó Thần, khéo léo ôn hòa, mặt luôn tươi cười, làm việc nhanh nhẹn, không tâng bốc nịnh nọt, cũng thăng cấp rất nhanh. Gần đây Phó Thần rất ít khi đương sai ở Phúc Hi cung, nên gã đã sớm đoán nương nương chán hắn rồi, muốn đổi người đây. Mậu Tài là chính là lựa chọn hàng đầu. Kẻ thất sủng gặp kẻ đang thụ sủng, chẳng khác chi tân hoan gặp cựu ái, chẳng phải là một vở kịch sao?
Cho nên mọi người cho rằng Phó Thần sẽ mang vẻ mặt xám xịt, như chuột chạy qua đường mà rời đi. Thế nhưng Phó Thần rất bình tĩnh, hoàn toàn không có dáng vẻ nghèo túng như bọn họ tưởng.
"Phó Thần, đừng quên huynh đệ nhé." Có một gã to con bước lên nói với Phó Thần. Đây là những người thật lòng muốn đến đưa tiễn hắn. Những người này trước kia cũng hợp tác với đám Thái Hòa, tìm cách bắt nạt hắn. Hai bên xem như không đánh nhau không quen biết. CÓ đôi khi bọn họ làm việc không tốt cũng được Phó Thần nói đỡ trước mặt nương nương mấy câu. Hiện giờ, Phó Thần thất bát như thế, nếu cười nhạo thì thật có lỗi với lương tâm, trong mắt thoáng lộ vẻ thương hại.
Phó Thần mới mười mấy tuổi đầu, nếu bị Phúc Hi cung ghét bỏ thì còn cung nào muốn nhận hắn nữa.
Quả thật lòng trung của hắn với hoàng quý phi đã trở thành đề tài bàn tán say sưa của các cung khác. Rất nhiều người tin rằng Đức phi của thể tấn chức hoàng quý phi, công đầu phải kể đến tiểu thái giám này. Nhưng cũng vì thế, nếu hoàng quý phi không dùng hắn nữa, các nương nương cũng đâu dám yên tâm dùng một kẻ từng là tâm phúc của người khác.
Thấy ánh mắt thương hại của bọn họ, Phó Thần vừa cảm thấy có chút buồn cười, lại hơi cảm động. Đôi khi không nên đánh giá người khác bằng con mắt quá khắc nghiệt. Nếu cứ nhìn vào kẻ khác với tâm lý chỉ trích thì sẽ chỉ thấy ai ai cũng mang mục đích riêng của bản thân. Nhưng đâu thể phủ nhận, đăng sau mục đích ấy cũng có ý tốt thật lòng.
Từ biệt xong xuôi, Phó Thần đang định rời đi thì bị Mậu Tài gọi lại, "Đợi đã."
Mậu Tài vẫn còn nhớ rõ, sau khi Phó Thần dưỡng thương xong, quý phi nương nương chẳng hề do dự mà chọn Phó Thần hầu hạ, hoàn toàn chẳng hề để tâm đến gã. Cũng chính ngày đó, ánh mắt Phó Thần còn chẳng thèm liếc đến gã, xem gã như sâu bọ không bằng.
"Mậu công công còn có việc gì sao?" Phó Thần mới chỉ gặp Mậu Tài ba lần. Lần đầu tiên là khi Mục Quân Ngưng vẫn còn là Cẩn phi. Nàng muốn phủ nội vụ điều tới một vài thái giám có bộ dạng tuấn mỹ đến hầu hạ, Mậu Tài là một trong số đó. Lần thứ hai là sau khi vết thương ở quốc yến bình phục, gã và Mục Quân Ngưng cùng xuất hiện ở Phúc Hi cung. Lần thứ ba chính là lần này. Giờ Phó Thần mới có dịp cẩn thận quan sát gã.
Cái nhìn trực tiếp như vậy, giống như một đốm lửa nhỏ, khiến cả người Mậu Tài nóng phừng phừng.
Cảm giác được đối thủ coi trọng khiến gã lấy lại được ít thể diện.
"Mau mở tất những bọc quần áo ngươi mang ra. Đâu ai biết ngươi lấy đi những gì. Nếu Phúc Hi cung bị mất đồ vật nào, đến lúc đó không phải rất khó giải thích sao?" Mậu Tài đưa ra lý do thỏa đáng. Phó Thần đi rồi, hắn đương nhiên thành thái giám có phẩm cấp cao nhất ở Phúc Hi cung, cũng là đầu lĩnh mới. Quan mới nhậm chức còn phải ra uy, gã đương niên muốn người ở Phúc Hi cung biết, từ nay về sau ai mới là tổng quản.
Mà trước kia cũng từng xảy ra chuyện nô tài bị quý chủ tử đuổi ra khỏi cung, ăn trộm vàng bạc xong bị bắt. Gã có ý hoài nghi nhân phẩm của Phó Thần, ở đây chẳng ai là kẻ ngốc.
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Chiếc hộp Phó Thần ôm trong tay là thứ hắn chuẩn bị ngay khi mới chuyển tới phòng này. Bên trong có rất nhiều đồ do hắn thiết kế, sau đó được chỗ lục hoàng tử tạo ra thành phẩm. Mục Quân Ngưng gom lại, đưa cho hắn. Bên trong còn có phương thức liên hệ với lục hoàng tử, vài phương án để lục hoàng tử công nhận thân phận thái giám của hắn, ngoài ra còn có ghi chép chỗ nàng sắp xếp nhân lực trong cung, bao gồm một vài mật thám. Việc nắm giữ tình hình trong cung, nàng cũng xem là tay lão luyện. Bên cạnh đó, còn có một tấm bản đồ hoàng cung chi tiết nàng cho hắn khi mở lời muốn chiêu mộ. Đó là một phần đại lễ, cũng là tấm lòng của một nữ tử.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể mở ra.
"Phó công công, cũng không phải ta muốn nhằm vào ngươi. Đều là thái giám với nhau, ta cũng không dễ dàng gì. Quy củ chính là quy củ, ngươi cũng không thể ỷ mình từng được nương nương đề bạt mà coi thường đám tiểu thái giám bọn ta." Mậu Tài khiêm tốn, cười rất ôn hòa. Từ cách nói chuyện cho đến động tác đều giống Phó Thần đến tám phần.
Chỉ một mắt lướt qua, khiến bọn họ chết đứng như trời trồng. Loại khí thế chấn nhiếp lòng người này khiến mấy tiểu thái giám kia không dám làm bậy. Bọn họ sao mà quên được. Phó Thần là từ tam phẩm, còn được Lưu Túng coi trọng. Tuổi còn nhỏ mà làm đến vị trí này, nhất định không phải kẻ dễ chơi. Hơn nữa, dù vị Phó gia này lúc nào cũng ôn hòa, dế nói chuyện, nhưng nếu hắn muốn chơi ác với mấy tiểu thái giám này thì dễ như trở lòng bàn tay. Lúc đó, chỉ bằng một tên Mậu Tài là có thể che chở bọn họ hay sao?
"Nương nương không ở đây là các người quên hết phép tắc hay sao? Tụ tập ở đây làm gì? Không có việc gì làm à?" Lúc Mặc Họa đến, chỉ nghe được nửa sau, liền lớn tiếng quát.
Nàng là đại cung nữ theo hầu bên cạnh hoàng quý phi lâu nhất. Vừa mới nói ra một câu, quả nhiên là khác hẳn. Đám người đang đứng xem cảnh tân hoan gặp cựu ái đánh ghen lập tức giải tán, không dám lộn xộn trước mặt Mặc Họa.
Chỉ còn Mậu Tài vẫn kiên trì đứng đó, nhất quyết bắt Phó Thần phải mở bao ra.
"Mậu công công, ngay cả ta mà ngươi cũng không nể mặt?" Mặc Họa hỏi.
"Mặc Họa cô nương, ngươi đừng làm khó ta. Ta chỉ làm việc dung quy củ, xảy ra chuyện gì, ta và ngươi đều không thể gánh trách nhiệm." Mậu Tài uy hiếp nói.
"Sao ta lại không nhớ từ khi nào có quy củ người ở Phúc Hi cung chuyển ra ngoài còn phải soát hành lý? Không thì chúng ta đi gặp nương nương đối chứng thử xem, để nương nương định đoạt?" Mặc Họa chuyển thẳng vấn đề sang hoàng quý phi. Bị hỏi lại như thế, vẻ bình thản trên mặt Mậu Tài tan tành. Những điều Mặc Họa nói đều là sự thật, gã chẳng còn cách nào ngoài rút lui.
"Cáo mượn oai hùm, gã thật sự nghĩ mình là nhân vật tầm cỡ sao?" Thấy bộ dạng của Mậu Tài, Mặc Họa chép miệng, lại quay sang Phó Thần, "Còn cả ngươi nữa, bình thường miệng lưỡi bén nhọn lắm cơ mà, lúc cần dùng thì im như thóc vậy?"
"Không phải là đã có ngươi rồi sao? Đa tạ, Mặc Họa" Nhân mạch hắn tích lũy mỗi ngày, nhất định sẽ có lúc dùng tới. Mà nhân mạch này là do hắn dùng tấm lòng chân thành đổi lấy. Nếu giả nhân giả nghĩa thì sẽ chẳng có ai bảo vệ mình lúc quan trọng.
"Cảm tạ cái gì, quen biết lâu rồi còn khách khí với ta chi nữa." Mặc Họa sờ cây trâm trên đầu, sau này Phó Thần còn tặng nàng cả mấy thứ lặt vặt như khuyên tai, nàng lấy làm cảm kích. Hơn nữa, nàng biết rõ hơn ai hết, trong mắt nương nương, Mậu Tài chẳng là cái thá gì, chẳng qua gã gặp đúng dịp mà thôi. Nàng cầm một phong bao rất dầy, của Vịnh Nhạc công chúa giao cho, bỏ vào tay Phó Thần. "Cầm lấy, đừng từ chối. Cái này không phải nương nương cho mà là của công chúa điện hạ. Người nói lúc xung quanh không có ai thì hãy mở ra."
Biết tính nết Phó Thần, Mặc Họa đã nói trước để chặn đường lui.
Đúng lúc đó, ngoài cửa xôn xao một hồi. Lúc Phó Thần và Mặc Họa đi tới thì thấy Thái Bình tất tưởi chạy vào.
"Thái Bình, Vương Phú Quý và Tiểu Ương đành nhờ ngươi." Thái Bình là một trong số ít người biết việc hắn quay về chỗ thất điện hạ. Mục Quân Ngưng đổi cung hai lần, bọn Vương Phú Quý cũng phải đi theo, lần nào cũng do Thái Bình giúp đỡ.
Nghe Phó Thần dặn dò, vẻ mặt Thái Bình có chút kỳ quái, "Thôi thì ngài tự ra ngoài cửa xem ai tới đi."
Lúc Phó Thần và Mặc Họa ra ngoài, quanh cửa Phúc Hi cung đã bị đám hạ nhân bu kín, bao gồm cả Mậu Tài muốn làm khó Phó Thần trước khi hắn rời đi.
Lúc này, người đang được sủng ái nhất, có thể nói là đại hồng nhân trong cung, thất điện hạ đang chờ bên ngoài. Chẳng biết vì sao y không sai người vào báo, cứ như đang chờ ai vậy.
Lúc thấy Phó Thần, hắn nhướn mày nói, "Vừa lúc đi ngang qua đây, chuẩn bị xong xuôi rồi đi thôi."
Cái bộ dạng kia, muốn bao nhiêu ngạo kiều có bấy nhiêu.
Như vầy thì còn ai không hiểu nữa, Phó Thần vừa bị nương nương chán ghét đuổi cổ, đã lại có ngay nhà chủ mới tốt hơn.
Hơn nữa, nhà chủ này còn tới tận nơi rước.
Rốt cuộc, ai lại đi tuyên truyền mấy tin đồn không đáng tin như vậy.
Mậu Tài nhìn bóng dáng bình thản của Phó Thần đi về phía thất điện hạ, trên mặt đủ loại biểu cảm đặc sắc.
Rõ ràng hắn có hậu chiêu như thế mà còn cố tình để kẻ khác cười nhạo mình.
Mậu Tài cảm thấy tâm trạng như rơi xuống tận cùng vực sâu, không sao vớt lên nổi.
"Sao điện hạ lại tới đây?" Phó Thần nhìn thất hoàng tử đi tới, vẫn bộ dạng kiêu căng như trước, chẳng thèm nhìn đến ai.
Đây là bộ dạng bình thường của Thiệu Hoa Trì trong cung, để người khác cảm thấy y ương ngạnh, nóng nảy, không có gì đáng sợ, một kẻ rất dễ dàng khống chế.
"Không phải đã nói rồi sao, tình cờ đi ngang qua." Địa vị của ta ở trong cung hiện giờ không coi là thấp, chắc chắn là chói mù mắt mấy kẻ khinh thường ngươi. Ta chỉ nghĩ là, ngươi là người của ta, sao có thể để kẻ khác coi như chó nhà có tang, ta chỉ vì thể diện của mình mà thôi ! Y lườm Phó Thần một cái, "Mang đồ nhiều như vậy, lưng không thấy mỏi sao?"
Đừng cho là ta không nhìn ra nhé, mấy thứ trong túi kia toàn đồ linh tinh nữ nhân kia cho ngươi chứ gì.
Quỷ Tử đứng sau lưng lập tức hiểu ý, tiến lên nhận lấy bao hành lý của Phó Thần.
Phó Thần thoáng chút ấm áp nhưng không hiện lên nét mặt. "Nô tài nhiều lời."
"Ừ, tên thái giám ngươi quen biết ở Giám Lan viện trước kia cùng với thái hộ của hắn, ta đã sai người đưa đến tiểu viện sau trọng hoa cung. Bọn họ ở riêng, ngươi muốn gặp cũng không ai ngăn cản." Y muốn tạo điều kiện thuận lợi cho Phó Thần. Có cả đình viện riêng, nào có mấy nô tài nhận được vinh sủng như thế. Gương mặt Thiệu Hoa Trì hơi ửng hồng, không biết có phải mặt trời chói gắt quá hay không. Y hắng giọng một tiếng, mới dùng ngữ điệu bình tĩnh, nói. "Tiện tay thôi, đừng nghĩ nhiều."
"Vâng, nô tài không dám nghĩ nhiều." Mắt Phó Thần chứa đầy ý cười. Thái Bình định nói, tiện tay mà thế à, nhưng lại thôi.
Chủ tới hai người họ một trước một sau, nhìn cũng hòa hợp một cách bất ngờ.
Lúc đi ngang Cảnh Dương cung, Thiệu Hoa Trì hơi dừng bước.
Ở nơi đó, Phó Thần đã tận mắt chứng kiến một vài nô tài ép Thiệu Hoa Trì uống chất thải ô uế, cũng chính là nơi y giả ngây giả ngốc, bị nhốt trong phòng chứa củ khóa kín cả ngày dài. Hắn biết rõ khi ấy, Thiệu Hoa Trì bị tra tấn đến thân tàn ma dại. Cũng chính tại đó, Phó Thần ra tay giúp đỡ Thiệu Hoa Trì. Bọn họ chính thức quen biết nhau.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì xa xăm mà chua xót. Hóa ra bọn họ đã từng trải qua nhiều như vậy. Có vui sướng, có khổ đau, có lạnh lùng, có bỏ lỡ, cuối cùng mới có được sự tin tưởng ngày hôm nay. Y quay đầu nhìn Phó Thần cũng đang thất thần nhìn nơi đó. Phó Thần là người rất khôn khéo, bình tĩnh, thật hiếm khi thấy hắn có giây phút thất thần. Không biết vì sao, trong lòng Thiệu Hoa Trì như có ngàn ngọn cỏ phe phẩy, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp.
Phó Thần dường nhiêu hiểu được ánh mắt Thiệu Hoa Trì, cũng mỉm cười đáp lại.
"Bỗng nhiên có chút nhớ mùi vị đào hoa cao." Thiệu Hoa Trì vừa đi vừa như vô tình nói. Đào hoa cao là thứ mà người khi ấy còn là tiểu thái giám, đút cho người khi ấy còn là một hoàng tử ngốc. Chỉ có tiểu thái giám ấy mới đối xử tốt với một hoàng tử ngốc mà chẳng có mục đích gì.
"Lát nữa nô tài sẽ đến Thiện Thực phòng lấy một chút. Điện hạ kết thúc khóa cưỡi ngựa bắn cung, vừa lúc ăn đỡ đói." Dù bây giờ không phải mùa hoa đào nhưng Thiện Thực phòng sẽ dùng phương thức đặc biệt để giữ cho rau quả xanh tươi, người trong cung có thể ăn thức ăn bốn mùa quanh năm.
"Ừ, ngươi tự đi lấy đi." Thứ ngươi mang tới bao giờ cũng có hương vị khác.
Y biết làm thế rất phiền nhưng cuối cùng vẫn muốn sai Phó Thần đi.
Ra khỏi Trường Xuân môn, liền thấy một đoàn người vội vã tiến vào, theo sau còn có mấy thái y của Thái Y viện.
Trông thấy thất hoàng tử, bọn họ thi nhau hành lễ.
"Đang đi đâu vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Thái hậu không khỏe, chúng nô tài đang tới đó."
Thiệu Hoa Trì nghiêm mặt, "Vậy còn hành lễ cái gì, ta và ngươi cùng đến đó xem hoàng tổ mẫu ra sao."
Lúc bọn họ tới nơi, hoàng đế đang ở ngoài cửa chính điện. Trên đường đi, bọn họ còn trông thấy không ít phi tần bị đuổi về.
"Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu sao rồi?" Thiệu Hoa Trì nôn nóng tiến tới.
Mặt mũi hoàng đế nãy giờ vẫn luôn hết sức cau có, trông thấy Thiệu Hoa Trì thì thoáng dịu lại. Hắn đã đuổi hết phi tần về, nhưng khi thấy nhi tử mình sủng ái thì không nỡ đuổi đi. Từ việc này có thể thấy, sau khi xảy ra vụ chó dữ tấn công, thái độ của Tấn Thành đế với thất hoàng tử đã thay đổi hoàn toàn. Hắn thở dài, "Hoàng tổ mẫu con...."
Đúng lúc này, một nữ nhân trung niên mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai rối bù, chẳng hồ có chút uy nghiêm bỗng nhiên đẩy thủ vệ canh cửa, xông ra ngoài. Phó Thần vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ tôn quý của người này ở Trường Ninh