"Thuộc hạ hiểu. Còn nữa, sắp tới, một số nam nữ do thuộc hạ đào tạo, tinh thông chút tài nghệ, sắp tới sẽ bí mật vào kinh. Thuộc hạ đã xin chỉ thị của thất điện hạ, thất điện hạ nói giao cả có ngài sắp xếp." Những người đó đều được bồi dưỡng từ nhỏ, hôm nay vào kinh sẽ trở thành một trợ lực rất lớn. Y đưa một tờ giấy cho Phó Thần, "Những người viết tên trong này đều là người của riêng thuộc hạ, đáng để ngài tin dùng."
Phó Thần chẳng hề cảm thấy kỳ lạ chút nào. Nếu Túc Ngọc không có nổi bằng ấy dã tâm để bồi dưỡng người cho riêng mình thì lúc trước hắn cũng không nhìn trúng y.
Phó Thần nhận lấy mảnh giấy, nhìn lướt qua vài cái tên viết biên trên rồi bỏ vào trong tay áo.
"Vài ngày nữa ta sẽ đi xem. Vết thương trên tay ngươi thế nào?" Hắn chỉ vào bàn tay băng bó giấy trong lớp áo của Túc Ngọc. Tay đứt ruột xót, là một tiểu quan có tài có sắc nổi danh chốn kinh thành mà ngón tay lại bị thương, xem như tuyệt đường y rồi. May mà Tân Di đã chết, y không còn phải hầu hạ ai nữa.
"Không đáng lo ngại, đã khiến công tử bận lòng rồi." Túc Ngọc có chút bối rối, dùng ống tay áo che đi vết thương.
"Do ai gây ra?"
"Công tử." Túc Ngọc nhìn Phó Thần, bỗng nhiên cúi đầu, "Xin ngài nhất định phải bảo trọng thân thể. Nếu ngài gặp chuyện không may ở kinh thành thì hãy đến Trăn quốc, thuộc hạ nhất định bảo hộ ngài chu toàn."
"Thiên hạ này không có nơi an toàn tuyệt đối." Ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần có tham vọng tự nắm giữ số phận, muốn tranh mệnh với trời.
"Công tử !"
"Được rồi, ta tự có tính toán, không cần nhiều lời."
Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng trước khi Túc Ngọc rời đi, chẳng biết bao giờ mới có dịp hội ngộ. Bọn họ đều phải hướng tới mục tiêu kế tiếp.
Phó Thần đến viện của Thiệu Hoa Trì ở ngõ Đông Du. Lúc gặp được Thiệu Hoa Trì thì đã khá muộn."
"Gặp ba người kia chưa?"
"Rồi, trong đó có một người, e là không còn sống được bao lâu." Họ đang nói đến những bệnh nhân mới đưa về.
"Đợi sau khi nghênh đón Tấn quân, ta sẽ tìm thời cơ thích hợp bẩm báo với phụ hoàng. Nhưng vẫn lo sẽ có kẻ nhân cơ hội này gièm pha."
Sau khi người phe nhị hoàng tử càng lúc càng ít, trên triều đình hiện giờ, có thể nói đại hoàng tử và cửu hoàng tử có địa vị ngang nhau. Phe của nhị hoàng tử vẫn luôn im hơi lặng tiếng.
Nhưng chính bởi họ biết điều như thế mới có cảm giác bất thường.
Khi Phó Thần đang trầm tư suy nghĩ, Thiệu Hoa Trì đưa cho hắn một cái bọc nhỏ. Phó Thần không biết là gì, sau khi mở ra lại không thể thốt nên lời.
Bên trong là một ít đồ vụn vặt của một nhà nông, ví dụ như chút vải mà Phó gia đã cắt xén phần lương thực của một năm để đổi lấy, dự định dùng để may chút quần áo cho Phó Thần bây giờ đã lớn cao, còn có một ít đồ vật được tam tỷ, nhị ca bện từ cỏ rơm, một túi vải nhỏ đụng nhúm tóc, cột bằng dây tơ hồng."
"Là của muội muội nhỏ nhất trong nhà ngươi. Nó không có đồ gì cho ngươi nên cắt ít tóc, bảo Chúc Lương Bằng mang về. Chúc Lương Bằng nói nha đầu này có chút phong thái giống ngươi, trông như củ cải đỏ." Thiệu Hoa Trì giải thích.
Phó Thần vẫn còn nhớ trước khi rời khỏi nhà, muội muội còn ở trong bụng mẹ. Hắn vuốt ve mấy món đồ này, trong mắt chất chứa ôn nhu.
Thiệu Hoa Trì cũng không quấy rầy hắn. Phó Thần như vậy mới ấm áp làm sao.
Buông gói đồ xuống, Phó Thần bất chợt đứng lên, hành đại lễ với Thiệu Hoa Trì.
"Ngươi làm gì thế, đứng dậy !" Thiệu Hoa Trì vội ngăn hắn.
Phó Thần dập đầu, âm thanh vang dội, "Tạ ơn điện hạ đã giúp nhà nô tài có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Nô tài không có gì báo đáp, chỉ có thể cố gắng hữu dụng để đền ơn ngài."
Chưa bao giờ Phó Thần nói lời thề nguyện trung thành một cách thật lòng đến thế.
Thiệu Hoa Trì chưa từng cười thật sự, ít nhất y chưa từng cười mà trong đó không chứa chút trào phúng mỉa mai nào. Chỉ đơn giản vì y chưa từng vui vẻ. Từ lúc sinh ra đến nay, có lẽ đây là lần y vui sướng nhất mà không biết biểu đạt ra sao.
Y dùng sức, nâng Phó Thần dậy, sau đó lại lùi về một bước, khom người hành lễ với hắn.
"Sau này còn mong tiên sinh chỉ bảo ta nhiều hơn." Đây là lần đầu tiên, y xưng hô với Phó Thần như thế.
.
Từ lúc gặp cửu điện hạ ở bên ngoài Ngự thư phòng đến nay đã qua một khoảng thời gian.
Lúc này Phó Thần đang ở Lũng Ngu Đông Thập Nhất sở Yển Cửu viện, thị thiện cho Thiệu Tử Du.
Chung quanh Yển Cửu viện treo mành trúc, gió thổi qua mang theo hương hoa quế lùa vào thấm đẫm không gian, khiến lòng người thư thái.
Đây là công sự mà Phó Thần nhận lời ở bên ngoài Ngự thư phòng. Lúc này hắn đang nếm gắp mấy loại thức ăn, nếm thử từng món một. Thiệu Tử Du không phải kẻ khoa trương, đồ ăn của y không quá nhiều. Y không có tiểu trù phòng riêng, đồ ăn đều do Thiện Thực phòng đưa tới nên mới cần bước thị thiện này.
Trên bàn bày dụng cụ pha trà, trong bình sứ cắm một cành đan quế. Người hầu đi lại rất ít, cực kỳ thanh tĩnh, chẳng hề giống hoàng cung mà như tiểu viện nghỉ dưỡng vậy. Trên tường có bức tranh chữ đề "Thanh tịnh vô vi", đã tỏ rõ tâm tình của chủ nhân nơi này.
Thiệu Tử Du nhìn nét mặt trầm tĩnh của Phó Thần. Động tác của hắn không nhanh không chậm, mỗi cái nhấc tay đều như đã được cân nhắc kỹ, cực kỳ nề nếp quy củ, mọi cử chỉ đều thể hiện sự tôn trọng đối phương. Quả là nhìn nơi nào cũng rất vừa mắt. Loại người này giống như không khí vậy, một thứ rất tầm thường nhưng không thể thiếu.
Thất ca có một nhân tài như vậy làm thủ hạ, chẳng trách sao y quý như vào. Y cũng chẳng có tâm tư mà cướp về một kẻ như thế. Sai Phó Thần đến hầu hạ chẳng qua chỉ là ra uy. Thiệu Hoa Trì, thành ý quy thuận của huynh còn chưa đủ đâu.
Vây cánh là chuyện tương đố khó nói, đặc biệt là giữa các hoàng tử với nhau. Lúc trước, Thiệu Hoa Trì chẳng đáng để người ta mượn sức, đương nhiên không ai tranh giành y. Nhưng bây giờ, y càng lúc càng được hoàng thượng coi trọng. Sau khi vây cánh của nhị hoàng tử im hơi lặng tiếng, lão đại đang dùng toàn lực tranh lão thấy về.
Đó cũng là lý do Thiệu Tử Du vội vàng mượn sức. Vì việc càn quét cả triều đình để điều tra những quan viên có liên quan đến Thẩm Kiêu lúc trước mà Hình bộ đang nhìn y chằm chằm. Y cũng không làm gì khác được, ra tay xử tội không ít người, trong đó có người của lão nhị bị kéo xuống ngựa trước kia. Hiện giờ, y đang thiếu phụ tá đắc lực.
Vừa lúc ấy, Phó Thần lại chủ động nhận công sự, xem như tiếp thêm dầu cho ngọn lửa liên minh thất cửu.
Thử đồ ăn xong, xác định không món nào có độc, Phó Thần mới bắt đầu gắp thức ăn cho Thiệu Tử Du.
Những thứ hắn gắp đương nhiên đều là món không khiến y ghét, "Ngươi hỏi thăm khẩu vị của bản điện từ ai?"
"Điện hạ thích uống trà, văn thải tuyệt luân, có danh nhã sĩ khắp Tấn triều ai ai đều biết. Ngài cũng rất coi trọng việc dưỡng sinh, ngay cả thía hậu nương nương còn phải tán thưởng, cho nên hẳn là ngài sẽ không thích những thứ dầu mỡ tanh hôi." Phó Thần nói xong lại tiếp lời, "Nô tài tự tiện suy đoán, mong điện hạ thứ tội."
"Thật là một tên nô tài xảo quyệt. Ngươi đã nói thế thì ta còn trách tội ngươi thế nào? Tiếp tục chia thức ăn đi." Thiệu Tử Du cười nói, cũng không có vẻ tức giận. Có được một nô tài hầu hạ tận tâm như thế thì ai mà không thích.
Thứ y thích, mọi người đều biết. Đó cũng chính là thứ y muốn biểu hiện ra ngoài.
Chia thức ăn xong, người hầu xung quanh đều lưu xuống.
Phó Thần bắt đầu pha trà cho Thiệu Tử Du, động tác tựa như mây trôi nước chảy, vừa nhìn đã biết là có học hành.
"Thất ca phân phó ngươi chuyển lời gì không?"
"Điện hạ nói, mấy ngày tới ngài hãy quan sát người của phe nhị hoàng tử một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì."
"Nhị ca đã bị cấm túc từ lâu, bây giờ còn có thể gây ra sóng gió gì nữa." Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng kẻ khác hỗ trợ y.
"Nói vậy, đại hoàng tử điện hạ so với ngài càng nóng lòng hơn." Không thể để nhị hoàng tử lật ngược thế cờ, chẳng phải chuyện đại hoàng tử sốt ruột nhất sao?
Thiệu Tử Du gật đầu. Quả thật, nếu y tra được điều gì, sau đó tiết lộ cho lão đại thì có thể loại mình ra khỏi rắc rối, mặc kệ bọn họ long tranh hổ đấu với nhau, thế càng tiện cho y.
"Lòng thất ca quả là khó đoán." Lời này là đang muốn thử.
Thử xem Thiệu Hoa Trì có thật tâm đầu thành hay không?
Thất hoàng tử có thể cho cửu hoàng tử cái gì? Thiệu Hoa Trì chẳng có thế lực trên triều đình,