Ánh tà dương vàng rực sau lưng như khoác lên mình Phó Thần một tấm áo choàng kim tuyến. Ánh mắt luôn bình tĩnh vô ba, giờ đây như tuyết tan trên đỉnh núi, ấm áp chảy từng dòng.
Thiệu Hoa Trì thẫn thờ trong giây lát, yết hầu bỗng khô nghẹn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Phó Thần mỉm cười với y thành khẩn như thế, thẳng thắng như thế. Vách tường kiên cố chắn ngang bọn họ đang từng chút nứt ra.
Ngươi biết vì sao ta coi ngươi là quốc sĩ chứ không phải mưu sĩ? Bởi mưu sĩ lắm hạng người quỷ quyệt, giả dối, chỉ làm việc vì lợi ích của bản thân mà không quan tâm người khác, so với người có thể nói câu nước có thể lật thuyền như ngươi, khác nhau một trời một vực.
Cổng thành mở ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của bách tính dưới chân thành, binh lính bưng ra từng chiếc lồng lớn. Hương thơm của thức ăn tràn ra bốn phía, khiến người đứng quanh cũng phải chảy nước miếng thèm thuồng. Dân chúng nơi đó xôn xao một trận, ánh mắt đầy ngỡ ngàng nhìn về phía thất hoàng tử, vẻ kinh sợ, xa cách lúc đầu dần dần thay đổi. Sự thay đổi này đến từ hàng trăm bách tính không quản ngàn dặm xa xôi để tới Loan kinh, đương nhiên vô cùng đáng quý.
Ít nhất từ giờ phút này trở đi, thất hoàng tử không còn là một hoàng tử cao cao tại thượng, hay một tên quái vật dị dạng, thậm chí còn khác hoàn toàn nhị hoàng tử ba năm trước.
Cách đó không xa, một nhóm đại phu tay xách hòm thuốc đã đứng sẵn phía sau chờ sai bảo. Nếu Lương Sách nghe lệnh của y đi tìm, dù có thúc ngựa chạy xe nhanh đến mấy cũng không kịp. Thiệu Hoa Trì dường như chợt nhận ra điều gì. Trên đời chỉ có người đó mới hiểu rõ lòng y đến vậy, "Là do ngươi tìm đến sao?"
"Nô tài nghĩ, điện hạ quan tâm đến nỗi khổ của dân nên tự ý quyết định, xin điện hạ trách phạt." Phó Thần khom người cúi xuống, không kiêu căng cũng không hốt hoảng.
Sau lưng bọn họ, mấy thái giám được Phủ nội đưa đến Trọng Hoa cung hầu hạ cũng đi theo bọn họ. Suốt đường đi, họ đều coi Phó Thần là thủ lĩnh, không ai làm chuyện khiêu khích vô lý. Thiết nghĩ, các lão thái giám thường ngày bảo bọn họ phải chịu khó học hỏi Phó Thần cũng không phải không có lý. Một tiểu thái giám mà có thể khiến thất hoàng tử phải tìm mọi cách giành giật từ tay hoàng quý phi đương nhiên phải có chỗ hơn người. Các chủ tử không thích thái giám quá thông minh, nếu thông minh thì ai lại đi làm nô tài, nhưng cũng không thể ngu ngốc, nếu ngu ngốc thì chẳng trông cậy được gì. Lúc cần thông minh phải thông minh, lúc cần ngu ngốc phải ngu ngốc. Quan trọng nhất là phải khiến chủ tử cảm thấy dễ chịu, những thứ chủ tử chưa nghĩ đến cũng phải chuẩn bị tốt, như vậy mới khiến chủ tử thực sự coi trọng. Mà người mẫu mực như thế, giờ đang ở ngay trước mắt.
"Ngươi có thể để ý, quan sát, đoán biết tâm tư của bản điện, nào có tội gì?" Thiệu Hoa Trì cười nói, vẫn khoác trên mình một thân trang nhung, nét ôn hòa trong ánh mắt không sao che giấu được. Quả nhiên thái giám trước mặt y rất được sủng ái. Nhưng khi nhìn đến bộ khải giáp trên người, nét mặt hơi trầm xuống.
"Điện hạ không thích bộ khải giáp này sao?" Phó Thần phát hiện rat hay đổi nhỏ xíu này, xem chừng cũng đã đoán ra nguyên nhân. Mỗi lần hoàn thành khóa học xạ kỵ xong, Thiệu Hoa Trì sẽ đàm luận vấn đề chinh chiến tây bộ với lão sư vài câu. Nhưng chẳng ai cho rằng một hoàng tử bị hủy đi dung mạo, lại chẳng có mẫu tộc chống lưng có thể bước lên con đường này, trái lại còn xem thường việc thất hoàng tử luôn để ý đến tình hình quân sự.
Sau khi quay về Trọng Hoa cung, y thường cùng Phó Thần đàm luận sâu hơn. Phó Thần tương đối hiểu tình hình bách tính hiện nay, kết hợp với phong thổ, binh pháp, sách lược. Những điều hắn nói chẳng hề sáo rỗng, luôn khiến Thiệu Hoa Trì trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Thái tổ hoàng đế khai sáng ra Tấn triều thịnh thế, tại vị sáu năm. Những năm đó, nhân dân múa ca thanh bình, quốc lực hùng mạnh nhất bống phía, cho nên người người bắt đầu chủ quan. Ngay cả khải giáp để binh lính ra trận cũng chú trọng hình thức, ít để tâm đến công dụng thực sự.
Không thể không nói, Thiệu Hoa Trì mặc khải giác trên mình, anh tư rất đỗi hiên ngang. Nếu không phải nửa bên mặt của y phải đeo mặt nạ thì quả là thiếu niên lang khiến đông đảo nữ nhi tranh nhau cướp đoạt.
"Cũng chỉ có Phó Thần hiểu ta." Y dùng thanh âm người khác không nghe thấy được, khẽ khàng đáp. Y quả thực không thích loại khải giám hoa mỹ xa xỉ này. Đúng như Phó Thần nói, lúc ra chiến trường, sẽ chẳng ai vì thấy ngươi ăn mặc sang trọng mà bớt chém ngươi vài đao. Loại áo giáp này mà ra xông trận, chính là một sự vướng víu.
Y nhẹ nhàng vỗ vai Phó Thần. Có rất nhiều khi y cảm thấy, Phó Thần dù không nói nhiều, nhưng câu nào câu nấy đều đánh trúng suy nghĩ tận trong đáy lòng, hòa hợp đến phát nghiện.
Dưới cổng thành, một người cưỡi ngựa đi tới, chẳng ngờ là người quen.
Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm tươi cười rạng rỡ, cố tình lờ đi Phó Thần đang cúi đầu nhu thuận phía sau. Thực ra một tên hạ nhân cũng chẳng đến mức y phải cố sức xem nhẹ, nhưng y làm thế có nghĩa y để ý đến hắn. Cái để ý này có thể là thích, cũng có thể là cực kỳ ghét.
"Thất đệ chắc sẽ không vì ta tự ý đến mà không chào đón chứ?" Y ra đòn phủ đầu ngay lập tức.
"Sao có thể? Lục ca có thể đến, đệ đệ mừng còn không kịp. Lần này phải đa tạ huynh trượng nghĩa tương trợ, tiếc là đệ đệ chẳng có cách nào hồi đáp." Trước giờ y chẳng có mấy liên quan tới lão lục, nhưng vì chuyện nghênh đón thương binh này mà không thể không móc nối. Số bạc để chuẩn bị cháo nóng cho quân tướng bị thương phần lớn là do lục hoàng tử bỏ ra. Thật ra, trong số đám huynh đệ, lão lục tương đối gần gũi với lão nhị lão tam, khiến người trong nhà đều hiểu rõ, lão lục chính là loại người chỉ để tiền vào mắt, không có lợi thì không dây dưa.
Nhưng lần này Thiệu Cẩn Đàm tới đây quả thật không phải vì bạc, y phụng mệnh mẫu phi tới.
Sau khi mẫu phi Dung chiêu nghi có thai truyền ra ngoài, bệ hạ đương nhiên là người vui sướng nhất, cũng hết sức coi trọng cái thai này. Hôm nay y vào cung thỉnh an, không ngờ mẫu phi lại cho biết, lần này có thể bảo vệ hài tử an toàn, nhất định phải tạ ơn một người.
Thiệu Cẩn Đàm vạn lần không tưởng tượng nổi, người Dung chiêu nghi muốn báo đáp là một tên nô tài, lại còn là kẻ y chẳng hề ưa tí nào.
"Hắn chỉ là một nô tài, đó là chuyện trong phận sự của hắn. Người đường đường là chiêu nghi, việc gì phải tự hạ mình cảm tạ?" Vừa nghe nhắc đến Phó Thần, một nô tài mà tứ tỷ ôn hòa như vậy còn phản cảm, thì dù thế nào đi nữa y cũng cảm thấy có vấn đề. Nếu không nhờ có hoàng quý phi nương nương chống lưng thì mạng tên nô tài này cũng chỉ như cọng cỏ.
"Cẩn Đàm, nhưng liệu có bất kỳ nô tài nào khác có lòng tốt nhắc nhở ta hay không? Hắn chỉ cần để tâm đến hoàng quý phi, chuyện của ta chẳng hề ảnh hưởng gì đến hắn, chỉ cần không nói là tránh được bao nhiêu phiền toái. Dù hắn chỉ tình cờ phát hiện nhưng cũng không việc gì phải giúp đỡ một chiêu nghi như ta, còn giữ bí mật cho ta đến khi thai tượng ổn định. Dù hắn chỉ là nô tài cũng là ân nhân của mẫu phi và hài tử. Phân nhân tình này, mẫu phi không thể xem như không tồn tại. Mấy ngày gần đây mẫu phi được ban cho rất nhiều thứ. Ngươi mang cho hắn, xem như tạ lễ của ta." Dung chiêu nghi mang khí chất tĩnh lặng, tựa hoa lan trong khe núi, khí chất thanh đạm vô tranh còn hơn cả Lan phi, mẫu thân của cửu hoàng tử.
Dung Chiêu nghi đưa cho Thiệu Cẩn Đàm một hộp gỗ thông bình thường, bên trong chứa thứ gì, nàng cũng không rõ lắm. Nàng vốn định chọn chút đồ quý tặng cho Phó Thần, nhưng không ngờ hoàng quý phi lại ghé thăm, đưa cho nàng thứ này, nhờ nàng bí mật chuyển tới tay hắn, không được để Phó Thần biết. Dung Chiêu Nghi và Mục Quân Ngưng đã quen biết từ lúc còn ở ngoài cung. Mối quan hệ thân thiết của hai nàng không có mấy người biết, cho nên mới an tâm nhờ vả nàng. Dung chiêu nghi biết địa vị của tên nô tài này trong lòng Mục Quân Ngưng không hề tầm thường, nhưng nàng vẫn quyết định im lặng, không hỏi nguyên nhân.
Có đôi khi, biết nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.
"Người cứ gọi hắn đến cung của mình, giao cho hắn có phải tiện hơn không? Nói đi nói lại, Thiệu Cẩn Đàm vẫn là không muốn giúp. Một nô tài làm gì đến lượt để hoàng tử phải chạy đi chạy lại vì hắn.
"Trong cung nhiều tai mắt, đích thân con làm, vi nương mới an tâm."
Sau này, Thiệu Cẩn Đàm hỏi thăm mới biết được nô tài này đã rời khỏi Phcus Hi cung, chuyển đến Trọng Hoa cung, hầu hạ thấtđệ nhà mình. Quả nhiên là hạng người đầu cơ trục lợi, nếu tìm được ô dù lớn hơn thì quyết không ngồi yên.
Trong cung không ít nô tài đổi chủ, nhưng chẳng mấy ai có thể khiến hoàng tử ra mặt đòi người. Chuyện này dù sao cũng rất kỳ lạ, đừng trách y nghĩ quá nhiều. Chẳng có cái gì gọi là trùng hợp hết, tâm tư của tên nô tài này chắc chắn không đơn giản. Một nô tài bụng dạ khó lường như thế làm sao khiến người khác an tâm được. May sao hoàng quý phi đã ném hắn đi chỗ khác, cũng xem như nhẹ nhõm được đôi phần.
"Chẳng qua là muốn tới đây xem một chút thôi, thất đệ không cần suy nghĩ. Chút bạc lẻ này, khi nào đệ dư dả thì trả lại ta cũng được." Thiệu Cẩn Đàm nhìn đám binh lính đang tấp nhập tới lui, chỉ hận không thể hốt hết bánh bao và cháo nóng của cả kinh thành tới, mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Thất đệ của y vi vấn đề dung mạo nên từ nhỏ đã luôn mẫn cảm, tự ti, tính tình táo bạo dễ nóng giận, quan hệ với các huynh đệ cũng không thân thiết, hơn nữa còn thường xuyên bị đám người lão nhị, lão bát, lão thập nhị chèn ép. Thiệu Cẩn Đàm trước kia quen thói bo bo giữ mình nên không tiếp cân, không ngờ sao bao nhiêu năm bị khi nhục, Thiệu Hoa Trì chẳng những không hóa thành kẻ tàn ác, dù được sủng ái cũng không quên bản chất. Sau khi bị ép tiếp nhận công sự này, y còn có thể suy nghĩ cho bách tình, năng lực này thật khó có được.
"Đệ xin đa tạ lục ca!" Thiệu Hoa Trì mừng rỡ nói.
"Huynh đệ trong nhà, không cần nói nhiều." Thiệu Cẩn Đàm phất tay không thèm để ý. Lần này y đến cũng không phải để đòi nợ. Bạc có thể chạy được hay sao, Thiệu Hoa Trì sớm muộn gì cũng phải trả.
Ngạc Hồng Phong đi tới, làm ra vẻ hoàn toàn không quen biết Phó Thần, chỉ khom người nói với Thiệu Hoa Trì, "Điện hạ, Từ tướng quân cùng các vị phó đô thống đã tới."
Từ tướng quân Từ Thanh? Thiệu Cẩn Đàm vừa nghe tên vị lão tướng quân này liền lùi ra sau thất hoàng tử.
Lúc này y mới nhìn sang Phó Thần vẫn luôn im lặng đứng bên canh. Khi các chủ tử nói chuyện, nô tài bọn họ không có quyền lên tiếng. "Ngươi tên là Phó Thần?"
"Vâng."
"Có bản lĩnh lắm, lần trước gặp ngươi, ngươi vẫn còn là con chó bên chân hoàng quý phi, vậy mà loáng một cái đã đổi chủ tử mới. Hóa ra là nuôi phải một tên bạch nhãn lang." Thật uổng công hoàng quý phi nương nương hết lòng nâng đỡ. Nếu nói hắn không thông đồng với lão thất từ trước, khiến lão thất ra mặt đòi người thì y nhất quyết không tin.
"Nô tài không dám." Hắn chẳng hề dao động trước những lời chất vấn của Thiệu Cẩn Đàm. Muốn không phạm sao lầm thì chí ít cũng phải khống chế được tình nết của bản thân, không cần phải hiếu thắng cậy mạnh. Về điểm đó, hắn ở trong cung bao năm, trải qua bao lần giáo huấn đã sớm khắc ghi trong lòng.
"Mồm luôn miệng nói không dám không dám, thật khiến người ta khinh thường. Ngươi lúc nào chả là tên nô tài dê tiện như thế, cái gì cũng dám, cái gì cũng làm, ngay cả ta nói ngươi đê tiện ngươi cũng chỉ cười cười." Thiệu Cẩn Đàm cười lanh. Nhìn bộ dạng không nóng không lạnh, không vui không giận của Phó Thần, y cũng có chút bực. Y đường đường là lục hoàng tử, không đến nỗi phải lấy việc bắt chẹt một tên nô tài cho vui. Y chỉ muốn nhân dịp này cảnh báo hắn một chút, cư xử cho biết điều, đừng thấy có chủ tử để ý mà mơ tưởng hão huyền. Y cũng lười để ý, để ý lại thành tự hạ thấp mình, cho nên không nhiều lời nữa, đưa chiếc hộp gỗ cho Phó Thần, "Cái này của chiêu nghi nhờ giao cho ngươi để làm quà tạ lễ, tạ lễ gì trong lòng ngươi tự hiểu, giữ gìn cẩn thận."
"Nô tài không có công không nhận thưởng, đều chỉ làm việc trong phận sự thôi." Phó Thần thoáng đưa mắt nhìn chiếc hộp gỗ, thấp giọng nói.
Y lẳng lặng nhét đồ vào tay Phó Thần, mặc kệ hắn có chịu nhận hay không, "Không lấy tức là ngươi xem thường bản điện sao?"
Nói xong, y chẳng thèm nhìn tới tên nô tài mồm mép sắc sảo này nữa, đi tới cạnh Thiệu Hoa Trì.
Lúc này, trước mặt Thiệu Hoa Trì lại là người không ai ngờ tới, Từ tướng quân, cũng chính là một trong những vị tướng lãnh quan trọng nhất mà đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn phải nghênh đón từ quân đội tây chinh. Ngoài ra còn có Chúc lão tướng, cực kỳ có uy vọng trong quân đội. Có không ít đô thống cùng các tham quân, quan hàm không thấp đều kéo tới đây. Bọn họ tới đón các thương binh, không chỉ vì lo lắng bạo động như ba năm trước một lần nữa tái diễn, còn còn vì họ thật sự muốn nghênh đón binh lính của chính mình.
Đôi bên hành lễ với nhau, Thiệu Hoa Trì tiễn Thiệu Cẩn Đàm đi trước.
"Đùng rồi, Lục ca, đây là tạ lễ huynh đã cho mượn tiền lần này." Thiệu Hoa Trì rút một phong thư từ ngực áo, đưa cho Thiệu Cẩn Đàm.
Thiệu Cẩn Đàm không hiểu gì cả, mở thư ra. Trên giấy là những nét chữ y vô cùng quen thuộc, đã nhìn thấy bao nhiêu lần, viết đủ thứ ý tưởng sáng tạo khiến người ta sợ hãi. Biết bao lần y muốn gặp gỡ xem vị tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Thất đệ, đệ quen người viết thư này sao? Có thể đưa đến gặp ta không?" Còn chưa đọc hết nội dung, Thiệu Cẩn Đàm đã vội vã hỏi thăm.
Vị tiên sinh này tài hoa hơn người. Lúc đầu là quen biết hoàng quý phi nương nương, giờ còn quen luôn cả thất đệ nhà mình. Nếu có được hắn, y cảm giác chuyện buôn bán nhất định sẽ phát đạt vô cùng. Người này mà hợp tác với y thì chẳng còn gì lý tưởng hơn được nữa.
Thiệu Hoa Trì lắc đầu, "Hắn chỉ bảo ta giao phong thư này cho ngươi là có thể biểu đạt lòng cảm kích rồi."
Nhìn qua thì có vẻ Thiệu Hoa Trì cũng không quen vị tiên sinh kia. Thiệu Cẩn Đàm có chút thất vọng.
Hắn nhìn kỹ nội dung trong thư. Thư viết không nhiều, nhưng lại khiến Thiệu Cẩn Đàm cạn lời một lúc lâu.
Trong thư chỉ đề cập tới vài ý tưởng, từ đồ ăn, quần áo, son phấn, trang sức, cửa tiệm... muốn xây dựng hẳn một con phố giải trí ở hoàng thành.
Nếu như vậy, nơi đó sẽ trở thành một nguồn thu nhập tài chính khổng lồ. Mấy đám quý tộc môn phiệt, quan môn phủ đệ nhà giàu nứt đố đổ vách chẳng phải sẽ ngoan ngoãn bỏ tiền ra hay sao? Đmá người này tham ô không ít mới có được núi vàng núi bạc như thế, vậy mà lúc nào cũng than nghèo. Nếu có thể mở được một con phố buôn bán như thế....
Siết chặt phong thư trong tay, Thiệu Cần Đàm biết đây là vụ buôn bán chỉ có thể làm một lần duy nhất. Y nhất định phải vào cung diện thánh, "Thất đệ, phần nhân tình này của đệ quá lớn, lục ca không biết nói gì cho phải. Trái lại, giờ thành lục ca nợ đệ rồi."
"Huynh đệ trong nhà, không cần nói nhiều." Y trả lại những lời ban nãy cua Thiệu Cẩn Đàm.
Hai người nhìn nhau cười, hai hoàng tử vốn dĩ không giao thiệp, giờ lại ăn ý như thể quen thân.
Người của độ tuần phòng nhìn thấy người thúc ngựa là thần tài đương triều lục hoàng tử, nào dám ngăn cản, cứ thế làm bộ như không trông thấy.
Thiệu Cẩn Đàm phóng ngựa về phía hoàng cung, dọc đường đi luôn có cảm giác có gì đó kỳ lạ không biết nói sao.
Trước kia, y cho rằng hoàng quý phi nương nương không thể ra khỏi cung, cho nên kỳ nhân bên cạnh nàng chắc là một bô tài.
Nhưng y không biết đó là nô tài nào.
Nhưng hiện giờ vị tiên sinh này còn quen biết Thiệu Hoa Trì, một nô tài mà có thể giao thiệp vơi cả quý phi nương nương và Thiệu Hoa Trì?
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh nhu thuận cúi đầu của Phó Thần, y bật cười.
Sao có thể là kẻ đê tiện ăn cây táo rào cây sung kia được? Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhất định không thể chỉ là tên thái giám nhỏ nhoi.
Y thật sự muốn gặp vị tiên sinh kia đến phát điên rồi.
Thiệu Hoa Trì thấy người đang vội vã giục ngựa chạy vun vút về phía kinh thành, chẳng thèm để ý quy củ kia.
Lại nhìn sang bóng dáng Phó Thần bận rộn chuẩn bị mọi thứ, khẽ mỉm cười. Y nắm được đầu dây điều khiển lục hoàng tử này rồi.
[Điện hạ, muốn không phải lo lắng chuyện hậu cần thì không được thiếu bạc. Toàn bộ hoàng thành này, ai nhiều bạc nhất? ]
Thương binh đi rất chậm. Có những người chỉ còn dựa vào ý chí mà di chuyển thôi. Trong số họ, có nhiều người mất đi cánh tay, cẳng chân, được các binh lính lành lặn khác dùng xe thồ kéo về, tiến độ lại càng chậm. Bọn họ nhìn cổng thành cao ngất, mặt đầy tang thương. Họ biết lần này là lần cuối, chỉ cần còn có thể đứng dậy đi lại thì sau này nếu có chiến sự, họ sẽ lại phải ra chiến trường như trước, cho tới lúc lìa đời. Đây là quy định chiêu binh của Tấn triều.
Ở đây còn có những người từng tham gia chiến tranh Lộc Tuân ba năm trước. Họ đã tận mắt nhìn thấy triều đình đối xử với những kẻ vô dụng ra sao, cho nên chẳng hề hy vọng gì nhiều vào trợ cấp ngân lượng. Họ chỉ mong không bị hãm hại là tốt lắm rồi. Nghe nói có thương binh đến đòi ngân lượng, còn bị đánh chết để giết gà dọa khỉ.
Nhưng lần này không giống vậy. Bọn họ có thể mơ hồ trong thấy chiến kỳ Tấn quốc trên tường thành. Lá cờ lớn bay phần phật trong gió, khúc quân nhạc hùng tráng văng vẳng truyền tới. Đây là lễ nghênh đón dành cho bọn họ sao? Tấm áo choàng đỏ thắm của Thiệu Hoa Trì bay phất phới trên không, nét mặt nghiêm trang, đứng trên tường thành đấu nhạc. Cầm kỳ thư họa là môn học bắt buộc của mọi con cháu thế gia, các hoàng tử lại càng phải tinh thông, mà chiến nhạc chào mừng là nghi lễ tối cao dành cho các binh lính. Làn điệu hùng hồn mãnh liệt tựa như cảnh huyết chiến sa trường, vừa nghe đã khiến người khác kính động sục sôi. Nửa đầu, bọn họ như thấy lại cảnh chinh chiến đẫm máu, đầy hùng tâm tráng trí giết Khương Vu, bảo vệ tổ quốc. Đoạn sau lại thong thả dịu dàng, khiến bọn họ nhớ tới người nhà, quê cũ, tâm trạng uể oải như được gột sạch. Hết một khúc nhạc, rất nhiều binh lính mắt tràn lệ quang, cúi đầu hành binh lễ.
Tướng lãnh thủ thành cùng các vị tướng quân không mời mà đến cùng đi theo Thiệu Hoa Trì. Khi thấy Từ Thanh, đoàn binh lính hô vang từ xa, "Từ tướng quân."
"Các tướng sĩ đi đường xa vất vả rồi." Từ Thanh chậm rãi nói, nhìn bọ họ đã rất phong trần mệt mỏi nhưng vẫn chưa tuyệt vọng ngã xuống, ngực nghèn nghẹn như hít thở không thông.
"Chúng ta không mệt!" "Đúng vậy, ta vẫn còn sức lắm !" "Không đau ! Đổ máu không rơi lệ!"
Đám nam nhân lôi thôi lếch thếch đều nở nụ cười chất phác, nhưng gương mặt rạng rỡ đó lại được tà dương bao phủ, tản ra hào quang vĩnh hằng.
Sau đó, bọn họ biết lần này họ có thể ở lại trong lều quân sự dưới tường thành cho tới khi vết thương khép lại, chi tiêu trong thời gian đó đều do thất điện hạ phụ trách. Chẳng những nhận được nhiều bạc trợ cấp hơn so với mấy năm trước kia, thậm chí còn có cháo nóng ăn ngay, có lều quân dụng để ngủ. Nghe nói tất cả đều từ tiền túi thất điện hạ bỏ ra. Cháo nóng vào bụng, vừa ấm lòng vừa không hại dạ dày. CÓ những người đã bị chiến tranh và triều đình khiến cho lạnh lòng đã lâu, vừa ăn vừa chảy nước mắt không ngừng. Đám đại phu đi lại giữa đoàn người, có thể nghe thấy tiếng những binh lính mình đồng da sắt khe khẽ khóc than.
Khi Thiệu Hoa Trì dẫn theo Phó Thần tự mình đi xuống giữa đoàn binh lính bị thương, một người vội vàng đặt bát cháo xuống, hoảng hốt định xuống giường, không để ai đỡ, lảo đảo bò đến, đoan đoan chính chính quỳ xuống. Những người nhà tới dón được biết thất điện hạ đã lo cho bọn họ bao chuyện như vậy, đều quỳ cả xuống. Còn có những người chân bị thương không thể quỳ, như đáy mắt chứa đầy cảm kích, chỉ nhìn là hiểu, ai nấy đều chung một lòng.
Dù Thiệu Hoa Trì khuyên bảo ra sao, bọn họ đều không chịu đứng lên, cứ quỳ rạp trên mặt đất. Thiệu Hoa Trì chẳng chững ban cho bọn họ ơn huệ ngắn ngủi mà còn chữa trị cho, chính là tôn trọng họ.
Bầu không khí như thế lan truyền khắp nơi, người người lần lượt cúi đầu, mãi cho đến khi Thiệu Hoa Trì bất chợt quỳ gối trước cả đoàn tướng sĩ.
Một thiên hoàng quý trụ mà lại quỳ gối trước những kẻ vô dụng như bọn họ, ai có thể tin?
Một khi y dã quỳ, toàn bộ nô tài đi theo phía sau cũng phải đồng loạt quỳ theo. Ở đây không một ai có thân phận để nhận cái cúi đầu bái lạy của hoàng tử. Phó Thần đứng cạnh y đương nhiên cũng phải quỳ xuống, cúi đầu, khóe miệng hơi cong. Thiệu Hoa Trì hành động bất ngờ, nhưng lại thành công ngoài ý muốn. Nam nhân này đáng sợ ở chỗ có trực giác chính trị mạnh mẽ, co được dãn dược.Y làm thế không phải do được hắn nhắc nhở, mà là Thiệu Hoa Trì quyết tâm.
"Điện hạ, vạn lần không thể!" Từ Thanh lên tiếng ngăn cản.
Thiệu Hoa Trì lắc đầu, khăng khăng quỳ trên mặt đất, hành đại lễ, "Các ngươi đổ máu, bị thương đều là để bảo vệ quốc thổ Tấn triều. Các ngươi dùng xương thịt đổi lấy hòa bình cho chúng ta, dù ra chiến trường cũng không lùi bước. Ta là Tấn quốc hoàng tử, cũng là con dân của Tấn triều. Tại sao các tướng sĩ có thể vứt bỏ tính mạng, chiến đấu vì bách tính mà không thể nhận cái cúi đầu của ta. Một lai này, ta làm là lẽ đương nhiên."
Thiệu Hoa Trì nói rất kiên định, âm thanh vang vọng chấn động lỗ tai, in vào lòng người, kể cả những bách tính vô tình đi ngang cửa thành.
Có những binh lính cả chân máu thịt lẫn lộn còn chưa rơi một giọt nước mắt, hiếm hoi lắm mới mở miệng kêu đau, vậy mà khi nghe những lời của Thiệu Hoa Trì, cảm thấy những trả giá của mình đều đã được hồi đáp, mắt dâng đầy lệ nhưng cố nuốt vào trong.
Họ trợn mắt nhìn, thầm khắc sâu bóng dáng thất hoàng tử vào tâm trí.
Cảm ơn ngài đã xem chúng ta là người !
Cảm ơn.....
Đây là hoàng thất mà bọn họ dùng máu tươi thịt sống để bảo hộ. Lúc này, dung mạo khiếm khuyết của Thiệu Hoa Trì đã không còn quan trọng nữa. Trong mắt bọn họ, đây là thành viên hoàng tộc mà bọn họ yêu kính nhất tận đáy lòng.
Không ít người dân trong ngoài thành nhìn thấy cảnh đó, cả đời vĩnh viễn không quên.
Từ Thanh cùng các tướng lãnh khác không cách nào khuyên được Thiệu Hoa Trì cũng đành từ bỏ, quỳ xuống theo. Nghe Thiệu Hoa Trì nói xong, họ không khỏi xúc động, đáp lễ lại, "Điện hạ, chúng tướng lĩnh tại đây tạ ơn ngài đã viện trợ cho các binh sĩ."
Khi rời khỏi cổng thành, Phó Thần lướt qua bên cạnh Từ Thanh, nghe lão cảm khái nói một câu, "Nếu đại soái còn đây thì tốt biết bao."
Có thể nhìn thấy gian sơn Đại Tấn chúng ta chưa tàn.
Phó Thần đoán được, vị đại soái lão nói tới là đại soái bách chiến bách thắng. Lâu Dục. Còn chưa tới bốn mươi đã bạc trắng tóc, cả đời chưa từng nếm mùi thất bại, là người cầm quân điều binh đại tài. Nếu lão không rời khỏi quân doanh thì cũng không đến lượt một người đã ở tuổi của Từ Thanh phải ra chiến trường. Điều khiến Lâu Dục đau lòng nhất đời này là hai nhi tử chết trận sa trường, không kịp lưu lại hậu thế. Thê tử cũng vì đâu đớn tột độ mà qua đời theo, cả soái phủ rộng lớn chỉ còn mình hắn. Sau này, hắn thấy hoàng đế bắt đầu có lòng nghi kị thì nhân dịp đó trao trả binh binh phù. Từ đó về sau, hắn chỉ nhận lấy một chức hầu nhàn tản, không màng tới triều đình. Còn nghe nói gần đây, hắn ra đường làm kẻ ăn xin, không một chút chí tiến thủ, nhưng ai khuyên bảo cũng không nghe.
Phó Thần hiểu dược cảm giác ấy. Hắn đang chờ chết, một kẻ kiêu ngạo không thể tự sát được. Năm đó, vợ con lần lượt qua đời, bản thân hắn cũng trải qua cuộc sống không khác gì cái chết, thẫn thờ như cái xác không hồn.
Chuyện về Thiệu Hoa Trì trên tường thành nhanh chóng lan truyền trong cung, đặc biệt là trong phe phái của các hoàn tử. Có kẻ nói thẳng ra là Thiệu Hoa Trì làm mất mặt hoàng gia. Tuy nói là muốn biểu hiện ý tốt, nhưng hành vi như thế không phù hợp. Lúc ấy rõ ràng có thể dùng cách khác để biểu đạt mà y không làm, đáng bị xử phạt. Nhưng cũng có người cho rằng thất hoàng tử tâm tính thuần lương, những lời y nói ra đều xuất phát từ tâm huyết, muốn trấn an binh lính bị thương, khiến triều đình được bách tính ủng hộ, không đáng phải giáng tội.
Những quan viên này đa số đều trung lập, trong đó có một phần lớn là võ tướng. Tấn triều trọng văn khinh võ, chỉ có một hoàng tử tôn trọng võ tướng bọ họ, thật bất công làm sao.
Triều đình bận túi bụi vì việc xử lý Thiệu Hoa Trì, Tấn Thành đế chưa định đoạt gì đã hạ triều.
Sau đó, Tấn Thành đế lại gọi các hoàng tử tới ngự thư phòng để hỏi ý kiến về việc xỷ lý thất hoàng tử. Đại hoàng tử đương nhiên ủng hộ việc xử phạt Thiệu Hoa Trì, còn cửu hoàng tử lại nói đỡ cho Thiệu Hoa Trì vài ba câu, nói đúng trọng tâm, lý lẽ bằng chứng thuyết phục. Tấn Thành đế vẫn luôn thiên vị đứa con thần đồng này. Hơn nữa, việc xử lý những kẻ không rõ có phải đồng đảng của Thẩm Kiêu khiến y đắc tội không ít người, hoàng đế cũng lấy làm áy náy, vì vậy tấm tắc khen Thiệu Tử Du huynh hữu đệ cung. Hắn đương nhiên mong mấy đứa con của mình có thể hòa thuận chung sống. Thiệu Hoa Trì được đặc xá tội làm mất mặt mũi hoàng gia, không thưởng cũng không phạt.
Tấn Thành đế chẳng hề ngẫm lại, năm đó, hắn cũng từng tự tay hạ bệ vài vị huynh đệ mới có thể ngồi lên ngài vàng, giờ lại mong các nhi tử của mình tương thân tương ái, chẳng phải quá phi lý hay sao.
Nhưng thanh danh thất hoàng tử yêu thương dân chúng đã lan truyền khấp nơi, thay thế cho những lời đồn đại đầy tính ma quỷ về dung mạo của y. Từ một người không ai có khái niệm rõ ràng, lại thành một đại nhân vật trong lòng bách tính.
Cũng nhờ hành động "khác người" của Thiệu Hoa Trì khi nghênh đón thương binh mà giờ những kẻ luôn xem thường y, giờ đã coi y là một phần của trận chiến tranh giành ngôi vị.
Không trải bằng ấy gian nan, sao có thể phá đi xây lại.
Các hoàng tử khác thật không ngờ Thiệu Tử Du lại có lòng tốt nói giúp cho lão thất quỷ quái thâm trầm kia. Hành động đó chưng minh một chuyện, Thiệu Hoa Trì đã chọn được phe cho mình.
Mỗi lần tan học ở thượng thư phòng xong, đại hoàng tử và mấy người Thiệu Hoa Trì cùng rời đi.
"Thất đệ, chỉ lo thân mình mới là chuyện người thông minh nên làm." Thiệu Mộ Tiễn lạnh lùng nhắc nhở.
Ngương nói xem, một kẻ bị hủy dung mạo thì dù không theo phe nào, về sau cũng có thể hưởng phú quý, làm một vương gia nhàn tản không tốt hay sao? Thế mà ngươi cứ nhất quyết thò mũi vào, chọn ngay phe lão cửu, vậy là ngươi vốn chẳng thèm coi lão đại ta ra gì.
"Thần đệ tạ ơn đại ca nhắc nhở."
"Ha ha, chống mắt lên mà xem, rồi sẽ có lúc đệ hối hận."
Thiệu Hoa Trì kính cẩn nhìn các vị hoàng tử khác rời đi.
Cùng lúc đó, truyện thất hoàng tử tranh giành một nô tài trung thành với hoàng quý phi lúc trước vẫn bị truyền ra ngoài.
Cái gì mà thất hoàng tử ỷ mình được sủng ái nên cướp đoạt nô tài, cái gì mà hoàng quý phi bị hoàng tử uy hiếp chẳng còn cách nào khác.... Nhưng tin