Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Trút Giận


trước sau



Edit: Eirlys

Chọc tức? Lý Ti Thần ngỡ ngàng. Hắn nói ta có ý định trêu chọc sa? Lần này không có đâu nhé!

Chuyện hơi khác thường! Lập tức, hắn nhận thấy không ổn.

Tại sao thế? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?.Hắn tự nhủ, sau đó lại quan sát cẩn thận vẻ mặt Phượng Dật một hồi, lập tức tìm ra manh mối.

Trước mắt, khuôn mặt tuấn tú này so với lúc trước có hơi nhợt nhạt, đôi mắt có thần cũng trũng sâu vào, giống như là rất mệt nhọc. Nhưng mà, xem ra hoàn toàn không giống với nam tử một đêm tham hoan, nếu vậy thì phải hết sức thỏa mãn, thân thể mặc dù mệt mỏi nhưng trong lòng tràn đầy kiêu ngạo cùng hưng phấn.

Phượng Dật hiện tại, giống như một người bệnh vừa mới khỏi, thoạt nhìn hơi suy yếu. Làm hắn chợt nhớ lại ba năm trước đây.

“Rốt cục xảy ra chuyện gì?” Hắn thận trọng hỏi.

“Không có gì” Phượng Dật liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói ” Chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi”

“Mất…mất máu quá nhiều?” Lý Ti Thần không thể tin nổi, khẽ hỏi “Vậy là có chuyện gì? Tại sao ngươi mất máu quá nhiều? Ai làm..?”

Mi mắt của hắn rũ xuống, nắm tay siết chặt, chẳng hề trả lời Lý Ti Thần, mà chỉ nghiến răng, gầm nhẹ “Nam – Cung – Xuân -Yến! Yêu nữ đó, sớm muộn có một ngày trẫm sẽ thu phục ả!”

Nam Cung Xuân Yến? Tên nghe thật quen tai!

Lý Ti Thần gãi gãi đầu, suy nghĩ một lát, lập tức đoán ra đáp án—Nam Cung Xuân Yến, không phải là Phượng Tường (1) vương triều – hiện nay đang nắm quyền – Nam Cung thái hậu ư? Chuyện đó bất kỳ người nào cũng biết. Hầu như mỗi lần gặp mặt, hắn đều nghe Phượng Dật mắng không dưới năm lần.

“Việc này sao lại liên quan đến thái hậu?” Để biết được sự thật, hắn không ngại trơ trẽn hỏi.

Phượng dật lại hừ lạnh một tiếng, bởi vì tức giận mà suýt cắn phải lưỡi “Yêu nữ kia, ả nhất định không muốn cho trẫm sống yên ổn!” Nhớ lại chuyện đêm qua, phẫn nộ mới lắng xuống một chút lại bắt đầu dâng lên.

“Xin hỏi một câu, thái hậu đã làm gì mà ngươi lại tức giận?” Lý Ti Thần truy hỏi tới cùng.

“Ả ta…” hắn thở chậm lại, mặt lộ vẻ khó khăn.

“Như thế nào?” Lý Ti Thần khẩn trương.

Hít sâu một hơi, Phượng Dật ngẩng cao đầu lạnh lùng nói :”Đêm
qua, ả sai người bỏ lộc huyết vào rượu của trẫm”

“Lộc huyết?” Lý Ti Thần ngẩn ra, sau đó ánh mắt sáng lên, vỗ đùi cười to “Thứ tốt nha! Xem ra thái hậu nương nương cũng lo lắng sức lực ngươi có hạn, sợ ngươi lạnh nhạt với mấy vị tân nương, mới ra hạ sách này, muốn giúp ngươi tăng cường sức khỏe. Xem ra, vì huyết mạch của Phượng Tường vương triều, thái hậu nương nương đúng là suy nghĩ chu đáo!”

“Suy nghĩ chu đáo? Trẫm thấy là vắt óc tìm kế mới đúng!” Phượng Dật cười nhạt, từng đợt khí lạnh từ khắp người hắn tỏa ra, làm cho người bên cạnh không khỏi sởn gai óc.

Lý Ti Thần xoa xoa tay, nửa đùa nửa thật thanh minh cho Nam Cung Xuân Yến ” Hoàng thượng, ngươi đừng cực đoan như thế! Thái hậu nương nương cố tình tẩm bổ cho ngươi, ngươi cần phải cảm kích ngàn lần mới đúng!”

“Tẩm bổ?” Phượng dật cười khẩy, sắc mặt tái xanh.

“Thế nhưng, chẳng lẽ ả không biết, trẫm bệng nặng mới khỏi, thân thể hư nhược, đại bổ trái lại tổn thương thân thể sao?” Hắn nhả ra từng tiếng.

Lý Ti Thần gật đầu tán thành” Cũng đúng”, sau đó im lặng.

Qua vài giây, hắn bỗng nhiên thốt lên “Cái gì, tổn thương! Thương thế của ngươi ra sao? Cho ta xem, mau cho ta xem!” ,hắn vội vàng chạy lại bên Phượng Dật sờ loạn.

Phượng Dật chán ghét đẩy hắn ra , lãnh đạm nói “Không có việc gì, chỉ là khí huyết dâng lên, chảy máu mũi một canh giờ thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm , đã không có việc gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện