Edit: Eirlys
Đợi đã, vở kịch đang tiến triển đến cao trào, có thể nào thiếu nam nhân vật chính đây?
“Xin mẫu hậu bớt giận!”. Một tiếng kêu cắt ngang Nam Cung Xuân Yến
đang làm mưa làm gió, một bên được Lý Ti Thần dìu, Phượng Dật từ trong
Phượng cung bước nhanh ra.
“Hoàng thượng! “. Người cứu mạng tới, hai người đang quỳ trên mặt đất cùng nhau giương lên đôi mắt rưng rưng , mừng rỡ nhìn hắn, nhẹ nhàng
khẽ gọi.
Nam Cung Xuân Yến trong cơn giận dữ cũng quay đầu lại, thấy Phượng
Dật sắc mặt nhợt nhạt, vội vàng đi tới, đổi sang vẻ mặt lo lắng, ân cần
hỏi: “Hoàng thượng, tại sao ngươi lại đi ra ngoài? Bên ngoài gió lớn,
thân thể ngươi không khỏe, bị gió làm bệnh thêm thì sao? Người đâu, mau
đỡ hoàng thượng trở về nghỉ ngơi!”
Ngoài miệng nói những lời quan tâm, nhưng trong lòng đã mắng hắn đến
thối đầu: Tiểu tử, giữa ban ngày, ngươi không nằm yên thân trên giường
cho ta, lại chạy tới đây xem náo nhiệt, ngươi sợ cái gì ? Ta cũng không
làm gì biểu muội của ngươi! Quá lắm là dọa bọn họ sợ, cho bọn họ bớt
kiêu căng đi. Đừng tưởng rằng bản thân là đại tiểu thư thì có thể vênh
mặt lên.
Phượng Dật lắc đầu, thấp giọng chậm rãi nói : ” Mẫu hậu, nhi thần
không sao , Quý phi, Thục phi bởi vì quá mức lo lắng cho nhi thần nên
mới đến thăm, nhi thần không có trách, mà còn rất vui. Vừa rồi các nàng
cãi nhau, chắc hẳn cũng không phải cố ý. Xin mẫu hậu nể mặt nhi thần,
tha cho các nàng một lần!”
“Hoàng thượng. . .”. Hai nữ nhân cảm động, nước mắt tràn ra.
Đúng là một khuôn mặt trắng! Nam Cung Xuân Yến thầm cười khẩy, hắn
không chỉ có gương mặt trắng giống quỷ, ngay cả diễn kịch cũng giành
đóng vai mặt trắng (1)!
Như thế, xem ra đến phiên nàng phải đóng vai mặt đen (2)!
Ngẩng mặt lên, nàng lạnh lùng nói: “Sao có thể làm vậy được! Quốc có
quốc pháp, gia có gia quy, phạm lỗi thì phải phạt, nhất là hai người này đã làm tổn hại đến thể diện của hoàng gia, khó có thể bỏ qua!”
“Mẫu hậu…”. Phượng Dật mở miệng, dường như còn muốn cầu xin.
Nam Cung Xuân Yến giơ tay cắt ngang, nghiêm nghị nói: “Không được nói nữa, ai gia đã quyết định, người nào xin tội cho bọn họ, phạt như
nhau!”
Phượng Dật liền ngậm miệng lại. Vốn dĩ câu tiếp
theo nên nói như thế
nào hắn còn chưa nghĩ ra, mới vừa rồi kêu một tiếng chỉ là thuận miệng
mà thôi. Thấy hai nữ nhân cảm động, hắn chỉ muốn nói thêm vài câu để
tăng tác dụng mà thôi, bị nói như thế làm hại hắn không có cảm giác
thành công.
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Xuân Yến phất ống tay áo, cao giọng nói:
“Người đâu, mang Quý phi – Thục phi về cung, cấm rời khỏi tẩm cung trong mười ngày, trừ ra cung nữ, thái giám hầu hạ, không cho bất cứ kẻ nào
đến thăm. Cung nữ, thái giám của Quý phi bị đánh mười gậy, của Thục phi
bị đánh mười lăm gậy, đánh mạnh cho ai gia, một gậy cũng không được
thiếu, có nghe rõ chưa”.
“Thái hậu, tại sao cung nữ của ta bị đánh mười lăm gậy, mà Quý phi lại ít hơn năm gậy?”. Viên Tú Ngọc không phục, thắc mắc hỏi.
Thật ngu dốt, sau này ngàn vạn lần đừng nói với người khác bọn họ là
anh em họ. Nàng không muốn sống nữa sao. Phượng Dật cúi đầu im lặng, thở dài trong lòng , tại sao hắn lại có một biểu muội ngu ngốc như vậy?
Biết rõ núi có hổ, vậy mà lại đâm đầu vào, hơn nữa trong tay không có
bất cứ…vũ khí gì. Lần này thì hay rồi, tự đưa mình vào bụng cọp, đến xác cũng không giữ được.
Sau này phải tìm một cơ hội, gọi đại bá (3) mang nàng về nhà! Nếu
không, chẳng bao lâu nữa hậu cung sẽ thành nơi chôn thân của nàng.
Chú thích:
(1) Mặt trắng : trong kinh kịch TQ , nhân vật vẽ mặt trắng biểu hiện cho người nham hiểm, xảo trá.
(2) Mặt đen : biểu hiện cho người độc ác.
(3) Đại bá : bác cả, anh trai của mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com