Edit: Eirlys
“Láo xược”. Cung nữ thân cận của Xuân Yến – Lục Ngọc quả nhiên nắm
chặt cơ hội bắt đầu làm khó dễ: “Hoàng thượng, thái hậu ở đây, sao dám
vô lễ kêu la ? “
Viên Tú Ngọc sợ ngây người, nói không ra lời.
Xuân Yến nhìn nàng, khóe miệng giật nhẹ, giọng điệu lạnh lẽo : “Không vừa lòng phải không? Vậy tăng lên hai mươi gậy!”
“Ngươi…”. Viên Tú Ngọc ngẩng đầu, lại muốn nói gì đó. Nhưng bị khiếp
sợ trước nụ cười lạnh của Xuân Yến, đành cam chịu nuốt những lời oán hận trở vào.
Giải quyết xong một người, ánh mắt Xuân Yến chuyển sang người đang
ngồi bệch dưới đất , khiến Nam Cung Xuân Hương sợ hãi lui ra sau:”Không
biết Quý phi có bất mãn gì với quyết định của ai gia không?”. Nàng mềm
mỏng hỏi.
Vừa nhìn thấy cảnh ngộ thảm thương của tình địch, nàng dĩ nhiên có chút hả hê, nhưng cũng có chút sợ hãi đối với Xuân Yến.
Từ tối hôm qua đến giờ, nàng đã bị sự nghiêm nghị, lạnh nhạt của Xuân Yến làm cho khiếp sợ, bây giờ lại bị hỏi như vậy, giọng điệu Xuân Yến
thật dịu dàng càng làm cho nàng sợ sệt. Lấy hết can đảm, Nam Cung Xuân
Hương ngập ngừng khẽ gọi: “Muội…Đại…Đại tỷ…”.
“To gan! Trong hoàng cung, người là thái hậu, sao dám gọi lung tung,
làm rối loạn cung quy!”. Không đợi Nam Cung Xuân Hương nói xong, Thu
Dung nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Xuân Yến nhìn mình, lập tức phụ họa kêu
lên.
” A..”. Nam Cung Xuân Hương bị dọa đến tái mặt, lời nói không còn mạch lạc: “Đại..đại tỷ..”
Xuân Yến thất vọng lắc đầu. Với tố chất như thế này, còn muốn được
sủng ái, muốn làm mẫu nghi thiên hạ sao? Dù là nằm mơ cũng khó!
Cũng nên tìm cơ hội đưa nha đầu này xuất cung thôi, tìm một người gả
cho , nếu cứ ở lại đây thì xác cũng không giữ được. Đó là điều tốt nhất
mà nàng có thể làm vì gia tộc rồi.
“Xem ra trước khi tiến cung, Nam Cung đại nhân cùng Viên đại nhân còn chưa dạy dỗ nữ nhi của mình cho tốt”. Xuân Yến thở dài nói tiếp : “Bây
giờ, xem ra ai gia phải làm thay “.
Trong lòng đã quyết định, ánh mắt sắc bén của Xuân Yến quét qua người bọn họ, thấy vậy bọn họ cũng không dám thở mạnh . Sau đó nàng cất cao
giọng nói: “Người đâu, mang cung nữ của bọn họ đánh hai mươi gậy. Từ hôm nay trở đi, Quý phi,Thục phi phải ở trong tẩm cung, để ma ma dạy lại
cung quy, không có ý chỉ của ai gia thì không được rời tẩm cung nửa
bước! Thời gian này, Hiền phi – Đức phi sẽ thay phiên nhau hầu hạ hoàng
thượng “.
” Đa tạ thái hậu!”. Vô tình đạt được ân điển như thế, Hiền phi , Đức
phi mừng rỡ không lời nào có thể diễn tả được, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Ngược lại, Quý phi, Thục phi vô cùng kinh ngạc. Không nghĩ tới sai
lầm của bản thân lại tạo cơ hội cho hai tình địch mà bọn họ không hề xem trọng.
Xuân Yến không cho bọn họ có cơ hội phản bác lần nữa, vội lớn tiếng hô: “Người đâu, mang Quý phi, Thục phi về tẩm cung!”.
“Thái hậu, thần thiếp biết sai rồi! Thần thiếp biết sai rồi! “. Bị
dẫn đi, Nam
Cung Xuân Hương vẫn không ngừng kêu khóc. Còn Viên Tú Ngọc
nắm chặt khăn tay, nước mắt rưng rưng nhìn Phượng Dật chằm chằm. Hắn giả vờ mệt mỏi, nhắm mắt tựa vào Lý Ti Thần, làm như không thấy.
Đối phó xong hai nữ nhân ồn ào, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.
Gió xuân ấm áp, nhìn ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tâm trạng của nàng tốt lên rất nhiều.
Ánh mắt dịu dàng nhìn sang Phượng Dật , nàng khẽ cười: ” Mới vừa rồi
ồn ào, chắc hẳn hoàng thượng cũng đã mệt mỏi, long thể quan trọng, ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi! “.
Đi mau, đi mau, nàng nhớ…cái giường quá !.
“Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần trở vào ngay”. Phượng Dật tựa vào Lý Ti Thần, khom lưng thi lễ.
“Ừ”. Xuân Yến hài lòng đáp. Ánh mắt chuyển đến Lý Ti thần , nàng trầm giọng nói : “Lý đại nhân, ai gia đã cho người đi báo với Lý thái phó,
mấy ngày này , ngươi hãy ở lại trong cung, bầu bạn với hoàng thượng!”
Thật tốt quá! Hắn có thể danh chánh ngôn thuận lưu lại xem kịch vui ! Lý Ti Thần mừng thầm , vội chắp tay thi lễ: “Đạ tạ thái hậu”.
Xuân Yến khẽ gật đầu, xoay người sang phía kia nói: “Cũng không còn
sớm, ai gia cũng nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Hiền phi, Đức phi, các
ngươi cũng mau trở về, sáng sớm ngày mai trở lại thỉnh an”.
Nàng mệt chết mất thôi! Sáng sớm hôm nay, việc đầu tiên là ân cần dạy bảo bốn nha đầu này, tiếp đó bố trí cung nữ, thái giám hầu hạ bọn họ.
Sau đó vội chuồn ra cung , vừa trở về nghe Thu Dung báo lại : Nam Cung
Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc quả nhiên đúng với dự đoán của nàng, chạy
đến Phượng cung náo loạn, nàng liền vội vàng thay đổi y phục, đi không
kịp thở đến đây giáo huấn hai tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng
này. Ngay cả nước cũng chưa kịp uống, làm nàng muốn chết khát ! Công
việc của nàng thật sự bận rộn!.
“Cung tiễn thái hậu”. Hiền phi , Đức phi nhẹ nhàng nói.
“Cung tiễn mẫu hậu”. Phượng Dật yếu ớt kêu lên.
“Cung tiễn thái hậu”. Lý Ti Thần không kiềm chế được phấn khởi nói to.
Cùng với một hồi âm thanh cung tiễn, hai nử tử – nam tử xoay lưng
bước đi, nhưng trong lòng có cùng một ý nghĩ : thật tốt quá, có thể tạm
thời yên tĩnh được mười ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com