Tuy hồ Trì Xuân mang tên Trì Xuân*, nhưng tiết xuân mỗi năm chưa từng đến trễ.
*Nguyên văn là 迟春 tức xuân muộn.
Đến tiết xuân tháng ba, lúc ý xuân nồng đậm nhất, không ít người ước hẹn tới nơi này đạp thuyền du hồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu biếc bờ đê, gió xuân ấm áp.
Đây là cảnh sắc đẹp nhất trong năm.
Nhưng lòng Thẩm Mạn lại không hề nhẹ nhõm khi đứng trước sắc hồ mùa xuân này.
Nàng đã sống lại được ba ngày. Trong ba ngày này, nàng đã tra hết sách cổ, đọc cả kỳ văn chí dị, thậm chí còn từng hỏi đạo sĩ giang hồ nhưng đến nay vẫn chưa rõ vì sao lại thế.
Y như việc nàng không hiểu vì cớ gì Hạng Thừa Quân lại ra tay với mình vậy.
Kiếp trước, tuy phu thê hai người họ không tôn trọng nhau như khách, nhưng Thẩm Mạn tự nhận rằng Hạng Thừa Quân cũng không tỏ ra thù hận, hở chút là giết chóc, trừng phạt nàng như những người khác. Thậm chí trong quãng thời gian cuối cùng, hai người họ còn có thể ngồi xuống uống trà, hòa nhã tán gẫu đôi câu ngắn gọn.
Nhưng dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, đến cuối cùng chính Hạng Thừa Quân đã tự hạ lệnh cho thủ hạ giết chết nàng nơi rừng núi hoang vu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào mặt hồ sâu không thấy đáy ở trước mặt, suy nghĩ rối bời.
Đúng lúc này, thân thuyền đột nhiên rung lên, ngay sau đó bắt đầu nhấp nhô kịch liệt. Cơ thể của Thẩm Mạn bị lực đẩy không lớn không nhỏ kia làm cho nghiêng ngả, lắc lư muốn rơi xuống hồ. May là nàng nhanh tay lẹ mắt, kịp thời tóm lấy cọc gỗ ở bên cạnh, gắng gượng ổn định lại thân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị nữ Thanh Thì vội bước tới, đỡ nàng lùi gấp về phía sau mấy bước: “Tiểu thư có bị thương không?”
Thẩm Mạn lắc đầu.
Thanh Thì mới yên tâm, xoay người trừng mắt với kẻ đầu sỏ va đụng vào thuyền: “Ngươi người này lái thuyền kiểu gì thế? Mặt hồ rộng thế này lại cố tình đâm vào chúng ta? Ngươi cố ý đúng không?”
Đụng phải họ là một chiếc thuyền nhỏ vô cùng đơn sơ, chủ thuyền là một người đàn ông trung niên, khom người vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân đáng chết...”
Có lẽ biết mình gây họa nên sắc mặt người này tái nhợt, giọng nói hơi run rẩy.
Thẩm Mạn ngăn Thanh Thì lại: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Thanh Thì hằn học lườm hắn ta, quay người dặn dò thuyền phu tiếp tục tiến về phía trước.
“Quý nhân khoan hẵng đi!”
Thuyền phu trung niên gọi hai người lại, bưng một lẵng hoa ở bên cạnh dè dặt nói: “Không cẩn thận khiến quý nhân sợ hãi, thật sự trong lòng tiểu nhân không yên. Tiểu nhân xin tặng hoa này cho quý nhân coi như nhận lỗi.”
Thẩm Mạn lắc đầu: “Không cần, ta không sao. Lần sau ngươi chú ý một chút. Hồ sâu nước lạnh, thật sự đụng phải người khác rơi xuống nước, e rằng sẽ mất nửa cái mạng...”
Nàng vừa nói vừa nhìn hoa trong tay người đó, không khỏi sững sờ.
Bây giờ đã là tháng ba, nhưng không biết người này lấy đâu ra một lẵng hoa đào hồng trắng đan xen. Từng đóa hoa nho nhỏ, xinh xắn nở rộ rực rỡ, phảng phất có thể ngửi được mùi hoa thoang thoảng nơi chóp mũi.
Từ nhỏ Thẩm Mạn đã thích hoa đào, lúc này thấy đóa hoa nở rộ không khỏi nhìn lâu một chút.
Thuyền phu kia chú ý đến tầm mắt của Thẩm Mạn, sốt sắng đưa tới trước: “Quý nhân hãy nhận đi, nếu không lòng tiểu nhân sẽ không yên.”
Thẩm Mạn lắc đầu: “Mùa này tìm được hoa đào nở đẹp như thế chắc cũng không dễ dàng gì, nhà thuyền cứ giữ lại cho mình đi.”
Nói xong, nàng định rời đi.
Ai ngờ, thuyền phu kia thấy nàng không nhận lại quỳ ‘bụp’ một tiếng: “Tiểu nhân va phải quý nhân thật sự tội đáng muôn chết, xin quý nhân nhận lấy hoa này! Tha cho tiểu nhân một mạng!”
Thẩm Mạn cũng bị hắn ta dọa sợ: “Ngươi làm gì thế? Ta nói muốn phạt ngươi khi nào chứ? Người không cần phải lo lắng, vừa nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn, ta không để trong lòng.”
Thuyền phu kia luôn miệng cầu xin, giọng không ngừng run rẩy: “Nếu quý nhân thật sự muốn tha mạng cho tiểu nhân thì hãy nhận lấy hoa này đi ạ! Mong quý nhân khoan hồng đại lượng, cho lòng hối lỗi của tiểu nhân được vẹn tròn!”
Sắc mặt người này trắng bệch, không ngừng đổ mồ hôi lạnh kết hợp vẻ mặt đau khổ van xin trông cực kỳ đáng thương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn cau mày, lòng thầm thấy kỳ lạ.
Chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh, sao sẽ khiến người này sợ hãi như thế?
Càng kỳ quái hơn đó là tại sao hắn ta cứ khăng khăng phải tặng lẵng hoa này cho nàng?
Dưới bầu trời này, ngoài cha huynh của nàng ra thì chỉ có mình Thanh Thì biết nàng thích hoa đào.
Ánh mắt Thẩm Mạn trở nên u ám: “Ta có thể nhận lẵng hoa này, nhưng ngươi cần phải thành thật trả lời một câu hỏi của ta.”
Hai mắt thuyền phu sáng ngời, luôn miệng nói: “Vâng, vâng, ngài hỏi, ngài cứ hỏi ạ!”
Thẩm Mạn chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta, nói: “Vừa nãy thuyền của hai chúng ta va chạm thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?”
Thuyền phu sửng sốt.
“Hay ngươi nói cho ta.” Thẩm Mạn dừng một chút: “Có phải ai đó đe dọa ngươi, bắt ngươi nhất định phải tặng hoa này cho ta đúng không?”
Thuyền phu bỗng giật thót, dập trán thật mạnh lên thân thuyền: “Không... ta... tiểu nhân không dám giấu diếm quý nhân... Tiểu nhân... thật sự chỉ muốn nhận lỗi...”
Thẩm Mạn im lặng nhìn hắn ta hồi lâu, lâu đến mức cả người thuyền phu bất giác run lên. Lúc này, nàng mới chậm rãi nói: “Thanh Thì, nhận lấy hoa.”
Cơ thể người đó xụi lơ như thể cuối cùng đã không kiên trì nổi nữa, nức nở hai tiếng, nâng lẵng hoa với tư thế trán dán đất, cất giọng nghẹn ngào: “Đa tạ quý nhân thành toàn. Tiểu nhân sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của ngài.”
Vẻ mặt Thanh Thì căng thẳng, ngập ngừng bước tới nhận lấy lẵng hoa cầm trong tay, cẩn thận đứng