Thẩm Mạn rời thuyền lên bờ rồi ngồi lên một chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa. Chỉ mất thời gian một nén hương, phủ Tướng quân đã ở trong tầm mắt xa xa.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, giọng phu xe vang lên ngoài rèm cửa: “Tiểu thư, rất nhiều người đang vây quanh cổng chính, hình như người đến không có ý tốt, chúng ta có cần vào từ cửa sau không?”
“Có chuyện gì thế?” Thẩm Mạn vén rèm lên, đúng lúc nhìn thấy một đám người đang xúm lại trước cổng phủ Tướng quân, nhốn nhốn nháo nháo không biết đang làm gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Thì tinh mắt chỉ vào một người trong đám đông rồi nói: “Tiểu thư, hình như người đó là Bình Nam Hầu.” Nàng ấy hơi khó hiểu lẩm bẩm: “Lạ ghê, không phải hắn ta là biểu huynh của Nhị hoàng tử sao? Nếu đến phủ Tướng quân, cớ gì không đi vào? Còn thu hút nhiều người vây xem như vậy?”
Thẩm Mãn sững sờ, bỗng nhớ ra một chuyện.
Dân chúng Đại Chiêu đều biết, tuy Thái tử hiện tại là do Hoàng hậu sinh ra nhưng không ngồi vững ngôi vị Đông cung này. Nguyên nhân là do Xương Vĩnh đế không thích Thái tử mà có ý truyền ngôi cho Nhị hoàng tử.
Bởi bên gia tộc mẫu thân của Nhị hoàng tử yếu ớt nên Xương Viễn đế lót đường cho hắn ta trước, từ nhỏ đã chỉ hôn cho Thẩm Mạn và Nhị hoàng tử, hy vọng rằng Nhị hoàng tử có thể nhận được sự ủng hộ của Thẩm gia, nắm giữ binh quyền.
Nhưng sau này, Thẩm tướng quân vì bình định biên cương đã rất nhiều lần phớt lờ chiếu thư thúc giục ông ấy về kinh. Dần dà, Xương Viễn đế bắt đầu tỏ ra bất mãn với Thẩm gia. Càng về sau, Thẩm Nghị quân công hiển hách, uy vọng trong dân chúng còn vang dội hơn cả hoàng thất. Cuối cùng, Xương Viễn đế không ngồi yên được nữa, cũng không biết ông ta dùng cách gì, lại thật sự ép Thẩm Nghị khởi hành về kinh, chủ động giao binh quyền ra. Không có binh quyền, tất nhiên hôn ước giữa Thẩm Mạn và Nhị hoàng tử không thể nào tồn tại.
Nếu nàng nhớ không lầm, lúc này Bình Nam Hầu tự mình tới phủ Tướng quân chính là để từ hôn với nàng.
Nhớ tới dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Tào Uy kia, vẻ mặt Thẩm Mạn lạnh băng. Nàng vén rèm xuống xe ngựa: “Không cần, ta trở về nhà mình, dĩ nhiên cần phải đường hoàng đi vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước nàng không có mặt tại đó, cha nàng đã ngăn trước mặt nàng, chịu hết lời giễu cợt của người đời. Lần này, nàng phải chủ động đứng ra, cùng phủ Tướng quân đối diện với những vẻ mặt ghê tởm đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù vẫn còn cách một đoạn, nhưng những tiếng bàn tán của đám đông vẫn lọt vào tai Thẩm Mạn một cách rõ ràng.
“Nghe nói nữ nhi Thẩm gia được nuôi từ nhỏ ở biên cương nên lây dính một thân tục khí, không chịu lễ giáo, hiểu lễ nghĩa. Sao nữ tử như vậy xứng làm thê tử của người ta chứ?”
“Cọc hôn sự này nên sớm từ bỏ! Nhị hoàng tử trước giờ nổi danh thiên hạ, lại để cho một kẻ nữ chẳng ra nữ, nam chẳng ra nam liên lụy, chậm trễ bao năm như thế.”
“Bây giờ qua cầu rút ván mà còn nói hợp tình hợp lý đến thế cơ à? Rõ ràng hôn sự đã định từ trước, lúc này lại đi từ hôn, lật lọng, không giữ chữ tín, đây không phải là cách làm của người quân tử.”
“Ngươi tuân thủ hứa hẹn thì ngươi đi mà lấy.”
Đám đông xung quanh xì xầm bàn tán, giọng nói không to không nhỏ, vừa vặn có thể để mấy người ở cổng nghe thấy.
Thẩm Nghị - phụ thân của Thẩm Mạn đang chặn trước cửa, nhìn mấy người trước mặt với vẻ mặt âm trầm.
Một tên mặt mày lấm lét, trốn sau lưng hai gã thị vệ, giả bộ trấn định nói: “Rốt cuộc chuyện hôn sự vẫn cần phải có duyên. Năm đó định ra mối hôn sự từ bé, cả hai đứa trẻ đều ngây thơ, vô tri, trẻ người non dạ. Bây giờ cả hai đã lớn, tất nhiên sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Chúng ta là trưởng bối cũng không nên bắt ép, đúng không?”
Thẩm Nghị lạnh lùng nói: “Hầu gia có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng. Nếu bàn về bối phận, e rằng Hầu gia còn chưa đủ tư cách làm trưởng bối của Nhị hoàng tử đâu.”
Tào Uy xụ mặt: “Sao lại không đủ tư cách? Bổn hầu kế tục tước vị của phụ thân lại là biểu huynh của Điện hạ, xưng trưởng bối cũng không quá đáng nhỉ? Bổn hầu cũng nói thẳng, nữ nhi của ngài không có duyên phận với Nhị hoàng tử, chi bằng cứ thế từ bỏ, chia tay trong vui vẻ?”
“Chia tay vui vẻ ư?” Thẩm Nghị cười nhạo một tiếng: “Hầu gia đúng là tài cao học rộng, đảm nhiệm chức vụ tướng quân, cũng không làm mai một được tài năng xem bói làm mối này. Nếu để ta nói, bản lĩnh xem nhân duyên này của ngài có thể còn giỏi hơn cả dẫn binh đánh giặc nhiều đấy.”
Đám đông xung quanh cười rộ lên, mọi người đều biết tuy Tào Uy giữ chức vụ Bình Nam tướng quân nhưng lại chưa từng đánh thắng trận nào. Năm đó trong trận chiến Nam Khương, Tào Uy liên tục bại trận, cuối cùng Thẩm Nghị lãnh binh từ ngàn dặm xa xôi đến cứu viện, lúc này hắn ta mới không bị thua thảm hại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào Uy bị chọc trúng chỗ đau, lập tức thẹn quá hóa giận: “Phủ Tướng quân các người đừng có cho mặt mũi rồi mà không cần! Khắp kinh thành này ai chẳng biết tác phong của Thẩm Mạn lỗ mãng, ăn nói thiếu lễ độ hả? Một nữ tử như vậy mà cũng vọng tưởng đeo bám biểu đệ của ta ư? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết tốt xấu!”
Vẻ mặt Thẩm Nghị lập tức sa sầm, giờ phút này khí thế sát phạt nhiều năm chiến đấu nơi sa trường được thể hiện rõ nét trên người ông ấy.
“Đủ rồi!”
“Câm miệng!”
Hai giọng nói một cao một thấp cùng lúc vang lên, mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nghe thấy có người mở miệng cùng lúc với nàng, Thẩm Mạn ngạc nhiên giây lát, nhưng bước chân lại không ngừng, thong dong đi đến trước mặt Thẩm Nghị rồi hành lễ: “Cha, nữ nhi đến rồi.”
Bên kia, Nhị hoàng tử sa sầm mặt mày, giữ chặt Tào Uy rồi quát khẽ: “Câm miệng! Nơi này là phủ Tướng quân, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, huynh bớt nói hai câu đi!”
Nói rồi hắn ta quay sang Thẩm Nghị thi lễ: “Biểu huynh nhất thời hấp tấp, đã ăn nói mạo phạm, mong Thẩm tướng quân lượng thứ.”
Thẩm Nghị nói: “Người nên xin lỗi không phải là ta.”
Nhị hoàng tử nhìn về phía Thẩm Mạn: “Xin lỗi.”
Thẩm Mạn khẽ cười một tiếng: “Không biết hà cớ gì điện hạ phải xin lỗi.”
Nhị hoàng tử nói: “Ta xin lỗi vì Hầu gia nói năng không đúng mực.”
“Nói gì nào? Vì sao không đúng mực?”
Trong mắt Nhị hoàng tử thoáng hiện bực bội: “Do ta chưa thương lượng mà đã tự ý từ hôn, thật sự có chút đường đột.”
Thẩm Mạn lại cười: “Chuyện từ hôn là ngươi tình ta nguyện, sao có thể nói là đường đột?”
Nhị hoàng tử nhíu mày: “Ngươi tình ta nguyện ư?”
Thẩm Mạn gật đầu: “Đúng vậy, ngươi tình ta nguyện. Điện hạ không phải phu quân của ta, ta cũng có ý định từ bỏ mối hôn sự này.”
Nhị hoàng tử im lặng giây lát, ánh mắt lập tức