Thẩm Nghị nghiêng người, né tránh đại lễ của Hạng Thừa Quân: “Điện hạ nguyện ý che chở cho tiểu nữ, lão thần rất biết ơn và xin ghi tạc trong lòng, nhưng mà điện hạ không cần phải làm tới mức này đâu.”
Hạng Thừa Quân ôn hòa nói: “Vãn bối thật lòng cầu hôn, mong tướng quân tác thành.”
Ánh mắt Nhị hoàng tử lạnh lùng cười khẩy: “Từ bé hoàng huynh đã thích ngấp nghé đồ của ta rồi. Sao thế? Bây giờ lại nhìn trúng vị hôn thê của ta à? Huynh đúng là không hề kén chọn chút nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ ăn nói thận trọng, tiểu nữ và ngài đã không còn liên quan gì nữa rồi.” Thẩm Nghị lên tiếng, nét mặt không thay đổi: “Về phần ý tứ trong lời nói của điện hạ, lần này lão thần sẽ coi như nghe không hiểu. Lão thần còn có việc, không tiễn điện hạ được.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử trở nên khó coi, nhưng hắn biết ở lại chỉ tự chuốc lấy nhục nên đành phất tay áo bỏ đi.
Mặc dù Tào Uy không cam lòng, nhưng thấy Nhị hoàng tử sải bước rời đi cũng chỉ đành đi theo.
Thẩm Nghị nhìn theo bóng lưng hai người kia, không khỏi nhíu mày: “Hành động lần này của điện hạ có phải quá đường đột rồi không?” Ông nhắc nhở Hạng Thừa Quân: “Bệ hạ vốn định sẵn ban hôn cho Nhị hoàng tử.”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra ‘lòng dạ Tư Mã Chiêu’ (*) của Nhị hoàng tử. Bao nhiêu năm qua thái tử vẫn luôn né tránh mũi nhọn, cố gắng hết sức để không dính dáng gì đến Nhị hoàng tử, nhưng hành vi hôm nay lại có chút ý tứ cướp hôn trước mặt mọi người.
(*) Lòng dạ Tư Mã Chiêu (Tư Mã Chiêu chi tâm): ám chỉ dã tâm soán ngôi của tướng quân Tư Mã Chiêu thời Ngụy, sau này dùng để nói về tham vọng của một người nào đó.
Không đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như Thái tử điện hạ có gì đó không bình thường.
Hạng Thừa Quân nói: “Hôn ước giữa Thẩm gia và hoàng thất là do phụ hoàng năm đó tự định ra, không thể dễ dàng bội ước. Nếu hoàng đệ đã không muốn thực hiện, khả năng cao là hôn sự này cũng sẽ rơi trên người ta. Ta sẽ tự nói rõ mọi chuyện với phụ hoàng, không để Thẩm cô nương phải chịu thiệt thòi.”
Thẩm Nghị ngập ngừng: “Nếu Bệ hạ đồng ý, tất nhiên là lão thần không thể…”
Hạng Thừa Quân quay sang nhìn Thẩm Mạn: “Ý Thẩm cô nương thế nào?”
Thẩm Mạn âm thầm siết chặt nắm tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy chuyện này còn cần suy xét một chút…”
Hạng Thừa Quân nói: “Chẳng lẽ Thẩm cô nương xem thường Đông cung, không muốn gả thấp?”
Thẩm Mạn cuống quýt giải thích: “Dĩ nhiên không phải vậy, ta gả vào Đông cung chính là trèo cao, sao có thể nói gả thấp chứ?”
“Vậy là… cô nương không muốn lấy ta?” Hạng Thừa Quân cụp mắt, nhẹ nhàng nói.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạn bắt gặp vẻ mặt này của hắn, nàng không khỏi ngẩn người, lòng thầm thấy vô cùng quái dị.
Thẩm Mạn đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Hạng Thừa Quân, nhưng chưa bao giờ thấy hắn để lộ ra vẻ mặt yếu ớt như thế. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không, phải nói là Hạng Thừa Quân ở kiếp này, ngay từ ban đầu xuất hiện đã khác một trời một vực so với cái người trong trí nhớ của nàng.
Rõ ràng là một khuôn mặt quen thuộc nhưng biểu cảm trên đó lại xa lạ như thế, thậm chí mỗi hành động lời nói đều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Thẩm Mạn hít sâu một hơi, mở miệng từ chối: “Không phải ta không muốn gả cho điện hạ, chỉ là…”
Thẩm Mạn còn chưa nói xong, đột nhiên nàng liếc thấy Thẩm Nghị ra hiệu bằng mắt cho mình nên ngập ngừng dừng lại một chút.
Thẩm Nghị tiếp lời: “… Chẳng qua chưa được Bệ hạ cho phép, suy cho cùng vẫn cảm thấy không yên tâm.”
Hạng Thừa Quân nở nụ cười ôn hòa: “Thẩm cô nương bằng lòng là được rồi.” Hắn quay sang nhìn Thẩm Nghị, hành lễ cáo từ: “Hồi cung ta sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, tin chắc rằng không bao lâu tướng quân có thể nhận được tin tốt từ ta.”
Thẩm Nghị gật đầu: “Làm phiền điện hạ rồi.”
Sau khi Hạng Thừa Quân rời đi, cuối cùng cổng phủ Tướng quân cũng yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng Thẩm Nghị đã có cơ hội nói ra nghi vấn trong lòng: “Con quen biết Thái tử từ trước rồi à?”
Thẩm Mạn nói: “Không quen.”
“Thế tại sao con lại trốn tránh hắn?”
“Không phải con trốn tránh, chỉ là con không muốn lấy hắn thôi.” Thẩm Mạn thở dài: “Cha à, chắc hẳn người cũng nghe nói đến mâu thuẫn giữa Thái tử và Nhị hoàng tử rồi đấy, nữ nhi thật sự không muốn tự rước thêm phiền phức.”
“Con không tự tìm phiền toái, phiền toái cũng sẽ tìm đến con.” Thẩm Nghị lắc đầu: “Ở trong cái vòng xoáy kinh thành này, chẳng ai có thể đứng ngoài cuộc được đâu. Thay vì một mực né tránh thì chuẩn bị trước đường lui cho mình vẫn tốt hơn, như vậy mới có thể sống lâu.”
Thẩm Mạn cười khổ: “Thái tử điện hạ là đường lui mà cha chuẩn bị cho con à?”
“Phải.” Thẩm Nghị nói: “Lần này về kinh, ta nghĩ Bệ hạ sẽ không thả ta đi. Thẩm gia không còn binh quyền, chỉ đành dần lụi bại không thể bảo vệ con được nữa. Nếu con có thể gả vào một gia đình tốt thì ít nhất về già không phải lo ăn lo mặc. Cho dù hôm nay Thái tử điện hạ không mở miệng, ta cũng sẽ nghĩ cách buộc Bệ hạ chọn ra một người để thực hiện hôn ước.”
Thẩm Mạn thở dài: “Con hiểu. Nhưng mà cha à, Đông cung không phải đường lui mà là đường chết đó.”
Ở kiếp trước, sau khi bị từ hôn, sở dĩ nàng có thể thành thân với Hạng Thừa Quân cũng không thể thiếu sự giúp đỡ từ phía sau của phụ thân