Tử Lâm nghe đám nô tài đang ồn ào xôn xao gì đó cũng tò mò hỏi xem là có chuyện gì.
Bọn chúng nói rằng thế tử Khang vương đem đến tặng cho thái tử điện hạ mấy tên kỹ nam xinh đẹp khiến người nổi điên.
Bây giờ đang la lối ầm ĩ bên ngoài.
Nội tình chuyện xảy ra giữa thái tử và thế tử Khang vương chỉ rất ít người biết nên khi nghe chuyện bọn họ ai cũng rất ngạc nhiên.
Thái tử trước giờ đều rất bài xích đoạn tụ, đối với việc thế tử cuồng nhiệt theo đuổi mình, thái tử luôn rất thờ ơ, lãnh đạm.
Cho dù có tức giận đến như thế nào thái tử vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh bởi người vốn không để thế tử vào mắt.
Vậy mà hôm nay người lại có thể nổi điên lên đến như thế.
Thế tử Khang vương không chỉ biế.n thái, yêu cuồng nhiệt là còn là một người ghen tuông rất dữ dội.
Thế mà hôm nay thế tử lại dám đem tặng thái tử điện hạ gần chục kỹ nam xinh đẹp mê hồn của kỹ viện nam nổi tiếng nhất kinh thành.
Tình huống hiện tại xảy ra khá tương tự như trong mấy thoại bản viết về tình yêu, cảm giác giống như một cặp đôi yêu nhau đang cãi nhau vậy.
Bọn họ bắt đầu bàn luận có phải thế tử theo đuổi lâu như vậy cuối cùng đã làm tan chảy trái tim của thái tử điện hạ hay không? Tử Lâm ngồi nghe chuyện mà mỉm cười vui vẻ.
Đột ngột một người lạ mặt nhảy vào phòng của Tử Lâm từ cửa sổ khiến cậu nhóc giật mình.
Tử Lâm còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị người kia bịt chặt miệng và kéo cậu vào chỗ khuất.
Tử Lâm chưa từng gặp người này bao giờ nhưng nhìn dáng dấp cùng ngũ quan của y Tử Lâm có thể mường tượng đoán ra được.
Dáng người của y nhỏ thó nhưng khá đầy đặn, gương mặt bầu bĩ dễ thương, đôi mắt to tròn lúc nào cũng sáng lấp lánh.
Tính ra Sử Hồng có ngoại hình rất dễ thương nhưng vì y vừa là đoạn tụ lại vừa là biế.n thái, người ta chú ý nhiều về hành động của y hơn là vẻ ngoài.
“Im lặng! Kêu lên một tiếng ta lập tức bẻ gãy cổ ngươi!”
Tử Lâm đôi mắt chớp chớp dường như chỉ giật mình chứ không sợ hãi trước sự đe dọa của Sử Hồng khiến Sử Hồng ngạc nhiên.
Tử Lâm bắt chéo tay ra hiệu bản thân sẽ không lên tiếng.
Sử Hồng từ từ buông tay.
Sử Hồng ngạc nhiên nhìn cậu nhóc trước mặt.
Trông cậu ta chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, người hơi gầy, da có chút xanh xao, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt xanh lục đặc biệt đầy thu hút.
Nếu cậu ấy được bồi bổ tốt hơn một chút có thể xem là một mỹ nam hiếm có.
Sử Hồng chỉ đang ngạc nhiên đây là ai.
Nhìn trang phục cậu ta đang mặc, nhìn việc cậu ta được ở riêng trong một căn phòng rộng lớn, khang trang lại có đến năm sáu nô tài vây quanh chứng tỏ thân phận không tầm thường.
Sử Hồng quan sát cậu nhóc, hình như gương mặt có chút điểm tương đồng với Đường Tinh Húc.
Đây là đệ đệ ruột của Tinh Húc sao?
Cậu nhóc đưa tay ra hiệu ý hỏi mình có thể nói không.
Sử Hồng gật đầu, dặn:
“Nếu đảm bảo sẽ nhỏ tiếng thì ngươi cứ nói.”
“Huynh có phải thế tử Khang vương?”
Sử Hồng ngạc nhiên: “Ngươi đã từng gặp qua ta?”
“Không có, nhưng đệ đã nghe kể về huynh.”
“Vậy đệ là…”
“Đệ tên Tử Lâm, là đệ đệ của Tinh Húc ca.
Rất vui được gặp huynh.”
Sử Hồng rất ngạc nhiên trước thái độ hồ hởi của Tử Lâm, hoàn toàn trái ngược với thái độ ghét bỏ của Tinh Húc, ca ca của hắn dành cho mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với cậu nhóc này.
Sử Hồng chọn một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống, mỉm cười hỏi:
“Đệ là đệ đệ của thái tử chắc cũng biết câu chuyện về ta rồi.
Đệ không ghét ta sao?”
“Trước đây thì đúng là có nhưng hôm nay gặp huynh thì đệ lại thấy huynh rất dễ nhìn, không giống như người khác từng miêu tả.”
“Vậy sao? Người khác từng miêu tả ta như thế nào?”
“Bọn họ nói huynh cục mịch, ăn mặc sặc sỡ, đôi mắt lúc nào cũng lúng liếng nhìn là biết ngay b.iến thái.”
Khóe miệng Sử Hồng giật giật.
Hắn tự thấy bản thân mình cũng đâu đến nổi tồi, sao lại bị miêu tả tồi tệ như vậy.
Lại còn đôi mắt lúng liếng nhìn là biết ngay biế.n thái là cái quái gì?
Dĩ nhiên bên ngoài người ta không đồn bậy đến như thế.
Nói gì đi nữa thì Sử Hồng cũng là con trai Khang vương sao bọn họ miêu tả quá đáng như thế không sợ bị người của Khang vương phủ xử chết hay sao.
Tử Lâm cố tình nói thế chỉ vì muốn thử phản ứng của Sử Hồng mà thôi.
Theo như những gì Tử Lâm biết và nghe về Sử Hồng thì vị thế tử này rất xem trọng ngoại hình bản thân vì luôn muốn mình đẹp trong con mắt của thái tử, khi biết mình bị người khác nói xấu như thế chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, trở nên lo lắng về vẻ ngoài của mình.
Nhưng cái thái độ mà cậu đang thấy đây thì không giống như vậy.
Sử Hồng chỉ ngạc nhiên và cảm thấy kì quái mà thôi.
Nó khiến Tử Lâm cảm thấy rất hứng thú.
“Làm sao huynh lại phải trốn đến chỗ đệ vậy?”
“À, tên kia đang nổi điên muốn giết người nên ta tạm lánh một chút.”
“Ý huynh là huynh trưởng của đệ đang đuổi giết huynh sao?”
“Chứ còn ai nữa.
Ây, đệ sẽ không tố cáo huynh đang ở chỗ đệ cho hắn ta biết đó chứ?”
Tử Lâm lập