Tử Lâm là một trong số rất ít người Tinh Húc tin tưởng tâm sự mọi chuyện.
Tuy cậu nhóc chỉ mới mười lăm tuổi nhưng rất tinh tế, đôi lúc lắng nghe cách nhìn của cậu khiến Tinh Húc hiểu ra rất nhiều điều.
Cả chuyện của Sử Hồng, Tinh Húc cũng tâm sự hết với Tử Lâm.
Ngày hôm nay hắn mang cánh tay bị thương đến gặp Tử Lâm nhờ đệ đệ băng bó thuận tiện kể cho cậu nghe chuyện về Sử Hồng.
Tử Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Người này nhiều quỷ kế lắm cho nên những gì hắn ta nói huynh đừng tin hết.
Dù sao thì chuyện hắn vì huynh mà cố gắng tập võ chứng tỏ nghị lực cũng kinh người đấy.
Huynh thực sự không muốn xem xét hắn sao?”
“Đệ nói lung tung cái gì đấy? Ta không phải đoạn tụ, làm sao có thể thích hắn được.
Hơn nữa ta không thể chấp nhận một kẻ biế.n thái như thế.
Ở gần hắn là ta buồn nôn rồi.
Xem xét cái gì?!”
“Đệ chỉ đùa thôi mà.
Đệ dĩ nhiên cũng không muốn dính phải một người biế.n thái, không biết xấu hổ như thế.” Tử Lâm mỉm cười.
Tuy vậy không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất có hứng thú với vị thế tử này.
Người này so với trước kia có vẻ đã thú vị hơn rất nhiều.
Cánh tay của Tỉnh Húc đã được băng bó xong.
Hắn nhìn cánh tay này vẫn cảm thấy rất kì lạ.
Bình thường Sử Hồng chưa bao giờ gây thương tích cho hắn, ngược lại nếu như nhìn thấy hắn bị thương thì sẽ cuống quýt cả lên, kéo cả Thái y viện đến khám cho hắn.
Bởi vậy mỗi lần hắn bị thương việc đầu tiên chính là phải giấu không để cho Sử Hồng biết.
Vậy mà chẳng hiểu sao mỗi lần đều bị y phát hiện ra.
Sau một khoảng thời gian dài hắn mới biết xung quanh hắn luôn có ảnh vệ theo dõi.
Biết được chuyện đó hắn đã nổi điên lên.
Vì vậy mới tương kế tựu kế bày ra vụ đến dự sinh thần của quận chúa Hâm Đình, quyết tâm giết bằng được Sử Hồng.
Thế mà tên đó vẫn không chết.
Ngày hôm đó tuy hắn đã cho Sử Hồng thấy gương mặt thật của mình là muốn giết y nhưng sau khi y đâm cho hắn một phát như thế, thái độ của y không phải là đau khổ, căm phẫn vì bị phản bội, mà là ánh mắt hờ hững như không hề có chút tình cảm nào với hắn vậy.
Rõ ràng trước kia Sử Hồng theo đuổi hắn đến điên cuồng như thế...!Chuyện hắn bị ám sát hôm ấy hắn không tin Sử Hồng không liên quan.
Y xuất hiện qua mức tình cờ.
Nhưng hắn không hiểu Sử Hồng bày ra chuyện đó để làm gì, lại còn hành động biế.n thái quen thuộc của y, là đang thăm dò hắn sao?
“Ca ca, chuyện ngày đó huynh hạ độc thế tử có ai biết không? Có khi nào bị hắn phát hiện rồi?”
“Không thể.
Ta đã thôi miên và tạo ký ức giả cho tên cai ngục đó.
Bản thân y còn không biết mình đã làm gì thì không một ai biết được chuyện đó là do ta làm.
Chuyện này không thể bị lộ được.”
“Nhưng Sử Hồng vẫn còn sống.
Đó là điều quan trọng nhất.
Hắn có thể không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn cũng cảm nhận được mình vừa đi qua cửa tử.
Huynh nghĩ ở Vĩnh Hy quốc này ai dám ám sát hắn và ai có khả năng làm chuyện đó nhất? Chỉ có huynh thôi.”
Nghe vậy Tinh Húc không khỏi giật mình.
Chuyện này hắn chưa từng nghĩ đến.
“Tính cách hắn thay đổi như vậy, nhất là thái độ của hắn đối với huynh có thể là bởi vì hắn đã nghi ngờ huynh và đột nhập vào phủ tìm huynh chỉ là muốn thăm dò nhưng huynh đã lộ luôn ý định thật là muốn giết hắn rồi.
Đã vậy huynh còn không giết được mà để hắn chạy thoát.
Rất có thể hắn sẽ lại tìm đến huynh mấy lần nữa.
Huynh nên cẩn thận mỗi lần tiếp xúc với hắn thì hơn.”
Nghĩ lại những gì mà Tử Lâm nói liên hệ với những gì mình đã trải qua cảm thấy rất có lý.
Xem ra hắn phải tìm cách giết tên đó thêm một lần nữa càng sớm càng tốt.
“Ca ca, sức khỏe của đệ đã tốt hơn nhiều rồi.
Đệ có thể đến phủ của huynh chơi vài ngày không?” Tử Lâm đột nhiên chuyển đề tài.
“Hửm? Dĩ nhiên là được nhưng sức khỏe của đệ liệu có đi được không thế? Ta chỉ sợ…”
“Được mà.
Mấy hôm nay thời gian đệ ở ngoài đã nhiều hơn rồi, cũng không còn ho nhiều như trước nữa.”
“Thôi được rồi.
Nhưng trên đường đi nhất định phải đưa thái y đi cùng nghe không?”
“Vâng.
Đệ biết mà.
Huynh hãy yên tâm.”
...***...
Sử Hồng nhìn mấy thùng gỗ được bưng đến chất đầy ở sân trước phòng mình.
Hắn mở các thùng gỗ ra, bên trong toàn là y phục nữ nhân lòe loẹt, có cái còn hở hang, có cái màu đỏ đầy khêu gợi.
Hắn ngạc nhiên hỏi Cảnh Điền:
“Thế này là sao?”
“Chủ nhân, người không nhớ ba tháng trước người từng giả làm vũ nữ được mời vào phủ thái tử rồi còn nhảy múa trên sân khấu trước mặt thái tử điện hạ.
Sau bữa hôm đó thái tử loan tin khắp nơi việc ngài thích mặc đồ nữ nhảy múa.
Vậy là rất nhiều vị vương tôn thế tử muốn lấy lòng ngài lập tức gửi đến hàng chục rương gỗ như vậy.
Đến giờ đã chất đầy kho rồi.”
Khóe miệng Sử Hồng giật giật.
Nguyên chủ bị tình yêu làm cho mê muội đến ngốc nghếch còn tên thái tử đó lại lợi dụng sự ngốc nghếch để bêu rếu làm xấu mặt y.
Tuy hắn không ưa gì nguyên chủ của mình nhưng đã ở trong cơ thể này một tháng trời hắn nhận ra nguyên chủ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ lần đầu biết yêu đắm chìm vào tình yêu một cách thái quá mà thôi.
Với “món quà” đặc biệt này hắn nghĩ mình cũng nên đáp lễ vị thái tử kia một cách xứng đáng mới được.
Hắn nhỏ giọng dặn vài tên thuộc hạ đi làm vài việc rồi cho người đem tất cả những thùng gỗ này đi cùng.
Sau đó hắn hài lòng kéo Cảnh Điền đi xem kịch.
Chiều cùng ngày có rất nhiều thùng gỗ được chuyển đến phủ thái tử lấy tên người gửi là thế tử Khang vương.
Đường Tinh Húc đếm cũng phải đến chục thùng gỗ.
Ánh mắt tò mò và dè chừng, không biết Sử Hồng định giở trò gì.
Khi các thùng gỗ được mở ra, bên trong là những kỹ nam xinh đẹp, mặc những y phục đỏ rực đầy khêu gợi.
Bọn họ bước ra, hương thơm từ cơ thể bay loan khắp phủ.
Họ nhảy múa xung quanh Đường Tinh Húc, ánh mắt lúng liếng nhìn hắn đầy gợi tình.
Gương mặt Tinh Húc từ đỏ sang xanh rồi chuyển qua tím ngắt.
Hắn lập tức gào lên:
“Đuổi hết chúng ra ngoài cho ta! Mau! Đuổi đi!”
Lập tức các kỹ nam bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Đường Tinh Húc nhíu