Từ Khúc Dạ là chủ nhiệm môn Toán học của trường Lâm Hoa.
Sắp tới trường sẽ tổ chức làm kiểm tra giữa kỳ cho học sinh để kiểm tra lực học theo thông lệ, nên mấy ngày này anh khá bận.
Vốn muốn nhân cơ hội này để tiếp cận gần hơn với Sử Hồng nên anh đã gọi điện cho cậu ấy xem có thể ở lại giúp anh được không.
Nhưng không hiểu sao gọi mấy cuộc mà cậu không bắt máy.
Từ Khúc Dạ cảm thấy khá lo lắng.
Mấy bữa rồi chuyện của Sử Hồng và Tề San San bị đồn thổi rất nhiều.
Anh đã cảnh cáo một vài học sinh đầu têu không được đồn thổi linh tinh nhưng chuyện này xem ra vẫn không hạ nhiệt mấy.
Dù sao thì Tề San San trước giờ ở trong trường rất nổi tiếng.
Sử Hồng tuy là giáo viên thực tập mới đến nhưng vừa đẹp trai, tính tình lại dễ chịu, hoà đồng nên được rất nhiều giáo viên lẫn học sinh yêu thích.
Hai người vốn đã nổi tiếng có liên quan đến nhau thì lại càng nổi hơn nữa.
Tính cách của Tề San San anh nắm khá rõ nên rất lo lắng.
Sử Hồng kiên quyết từ chối cô nàng, sáng nay hình như còn tranh cãi ngay trước khi vào lớp, e là chuyện sẽ không dừng lại ở đấy.
Giờ anh gọi cho Sử Hồng mấy cuộc không được khiến anh không khỏi lo lắng.
Từ Khúc Dạ đã hỏi qua vài người biết Sử Hồng còn chưa rời khỏi trường thì lại càng lo lắng hơn, vội vã chạy đi tìm.
Anh lục tung tất cả các phòng, hỏi thăm khắp nơi.
Lúc anh đang trên đường chạy tới phòng để dụng cụ thể thao thì đụng phải một người mặc trang phục bảo vệ đi từ phía ngược lại.
"A, xin lỗi!"
"Không sao."
Người kia định bỏ đi thì Từ Khúc Dạ kéo tay giữ lại.
"Cậu là ai vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?"
"Tôi là bảo vệ mới tới làm việc ngày đầu tiên, anh chưa gặp bao giờ cũng phải."
Từ Khúc Dạ nghi hoặc.
Sao tự nhiên lại thay bảo vệ.
Hơn nữa hành vi của người này rất đáng nghi.
"Cậu làm gì ở đây? Tại sao lại đi ra từ phía đó?"
"Sắp đến giờ đóng cửa rồi nên tôi đi kiểm tra xem còn học sinh nào chưa về nữa không."
Từ Khúc Dạ nhìn người này từ đầu đến chân.
Dụng cụ, đèn pin và mấy vật dụng thường thấy của bảo vệ đều không mang, cảm giác không giống lắm.
"Anh đang làm chậm trễ công việc của tôi đấy.
Bỏ tay ra!"
Người bảo vệ kia giật tay ra khỏi tay của Từ Khúc Dạ rồi vùng chạy.
Từ Khúc Dạ quay người đuổi theo thì bị nhận một cú đạp mạnh làm anh bay ngược về phía sau.
Anh loạng choạng ngồi dậy thì người kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Tình huống phát sinh kì lạ thế này khiến Từ Khúc Dạ không thể không nghi ngờ Sử Hồng đã xảy ra chuyện.
Từ Khúc Dạ tìm đến phòng dụng cụ lúc này vẫn còn sáng đèn.
Khi anh mở cửa ra thì nhìn thấy Sử Hồng đang nằm ngất trên sàn, nhưng dưới chỗ cậu nằm có lót một miếng vải bố để cậu không bị lạnh.
Từ Khúc Dạ vội vàng chạy đến lay Sử Hồng nhưng không thấy cậu động đậy.
Kiểm tra sơ qua cho Sử Hồng thì thấy cậu chỉ bị ngất đi thôi, còn toàn thân không bị xây xước gì.
Địa chỉ nhà của Sử Hồng anh đã từng nghe cậu nói qua.
Anh cõng cậu lên lưng, đưa ra ngoài.
Đứng từ trên cao, người bảo vệ kia quan sát thấy mọi việc, bấm nút gọi điện cho đầu dây bên kia thông báo:
"Người tôi đã cứu rồi nhé.
Còn vụ mấy bức ảnh tôi sẽ xử lý, cậu yên tâm."
"Chưa.
Cậu phải đón người về đây cho tôi đã."
"Ây, Tinh Húc.
Tôi cứu vợ của cậu xong là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Giờ vợ cậu đã có người khác đưa về rồi, làm sao tôi có thể cướp người được?"
"Vậy hả? Thế lô hàng linh kiện nhập khẩu từ Đức kia không cần nữa đúng không?"
"Được.
Được.
Tôi cướp người về cho cậu là được chứ gì? Thật không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì cậu không nữa."
"Chắc không đâu.
Kiếp trước tôi không nhớ có gặp ai tên Lộ Sinh Nguyên."
"...!Được.
Tôi không thèm tranh cãi với cậu."
Lộ Sinh Nguyên tắt máy, trong lòng hậm hực không thôi.
Tinh Húc đã đoán trước Tề San San nhất định sẽ không kiên nhẫn mà giở trò chơi xấu Sử Hồng ở trường.
Ở trường học không có người quen nên Tinh Húc đã nhờ anh đến bảo vệ cậu ấy.
Trong cặp đi làm của Sử Hồng có gắn một con chip định vị.
Lộ Sinh Nguyên phát hiện có dấu hiệu bất thường nên mới đột nhập vào trong trường học để kiểm tra, và tình cờ cứu được Sử Hồng trước khi cậu ta bị mấy tên học trò kia lột đồ.
Ba tên học sinh này bị Tề San San bắt phải chụp ảnh nu.de với Sử Hồng.
Dĩ nhiên ba người họ sẽ không để lộ mặt.
Những bức ảnh sau khi chụp xong sẽ được gửi cho Tề San San.
Lộ Sinh Nguyên đoán cô ta sẽ tung bức ảnh đó đi khắp nơi và nói rằng Sử Hồng là người đồng tính, hơn nữa còn có quan hệ với học sinh.
Sử Hồng không chỉ bị bôi nhọ danh dự nghiêm trọng mà còn bị đuổi việc.
Trò bẩn này đúng là quá đáng.
Anh cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để chơi lại cô ta.
Lộ Sinh Nguyên bước vào phòng đúng lúc ba tên học sinh này đang cởi đồ Sử Hồng.
Thấy có người vào bọn nó sợ hãi vô cùng, cầu xin anh đừng nói chuyện này ra.
Lộ Sinh Nguyên tìm bừa một tấm hình hài đại nam nhân ở trần nằm với nhau rồi sửa mặt Sử Hồng vào đấy rồi nói với ba đứa kia chuyển nó cho Tề San San.
Như vậy chúng sẽ không bị cô nàng làm khó.
Ba đứa kinh ngạc khó hiểu nhìn Lộ Sinh Nguyên.
"Không cần thắc mắc.
Chuyện tiếp theo anh sẽ giải quyết.
Việc của mấy đứa là gửi ảnh sau đó cút về.
Nhớ đừng nói cho ai biết việc gặp anh ở đây."
"Vâng...!Vâng