Lộ Sinh Nguyên nổi cáu, mắng lại:
"Vậy thì ít ra cũng phải nói một tiếng chứ.
Anh làm như vậy lỡ Sử Hồng gặp chuyện thì sao? Mạng của tôi phụ thuộc vào cậu ta đó."
"Yên tâm.
Tui thấy đường vắng nên không nguy hiểm gì đâu."
"...!Đúng là tôi đối với anh hơi mạnh tay nhưng nếu đã diễn vai người xấu thì cũng nên diễn giống một chút.
Nếu không tạo cho anh nghi ngờ thì sao anh có thể nhanh chóng đến phòng dụng cụ mà cứu Sử Hồng đi."
"Cảm ơn nhé.
Lúc đó tôi đã có ý định đến phòng dụng cụ kiểm tra rồi, vốn không phiền đến cậu làm việc thừa."
Lộ Sinh Nguyên nổi cáu, có xúc động muốn đạp hắn ta ra khỏi xe.
Nếu không phải vì bị Tinh Húc bắt ép, anh cũng không muốn ra tranh giành người với tên này đâu.
Gặp phải kẻ phiền phức như vậy.
"Thôi được rồi.
Xem như tôi đã làm việc thừa thãi đi.
Việc tôi đã đánh anh, tôi xin lỗi rồi.
Nhưng nếu anh không chấp nhận vậy thì muốn thế nào?"
"Để tôi đá cậu lại một cái giống như vậy thì được chứ?"
"Anh…"
Từ Khúc Dạ nhìn gương mặt tức đến đỏ gay của người kia mà xém chút phì cười.
Anh có tức thì tức thật nhưng cũng không đến mức đi trả thù người ta theo cái cách trẻ con như thế.
Nếu đã muốn trả thù thì phải chọn cách mà khiến người ta thấm thật sâu, thật đau mới được.
"Khoan hãy nói chuyện đó vội.
Tôi có việc phải làm gấp."
Lộ Sinh Nguyên lấy một cái máy laptop nhỏ từ chiếc túi phía sau tay lái để lên đùi, gắn dây kết nối điện thoại với máy tính.
Sau đó anh bắt đầu thao tác rất nhanh trên laptop.
Từ Khúc Dạ ngạc nhiên ghé lại nhìn.
Anh nhìn thấy một bức ảnh chụp Sử Hồng nằm ngủ với một người đàn ông không rõ mặt được lấy ra từ một cái tin nhắn điện thoại.
Lộ Sinh Nguyên đem xoá nó đi và thay bằng một tấm ảnh khác chụp Tề San San đang nằm ngủ với một người đàn ông.
Từ Khúc Dạ nhìn kỹ tên người gửi là Tề San San, còn tên người nhận lạ hoắc không rõ là của ai, nhưng đại khái có thể đoán được cô ta định dùng bức hình của Sử Hồng để làm gì.
Anh rất tức giận.
Không ngờ con bé còn tí tuổi mà đã có suy nghĩ độc ác như vậy.
Và cách trả đũa của người đang ngồi bên cạnh anh đây cũng chẳng nhẹ tay chút nào.
"Sau khi những tấm ảnh này được tung ra, Tề thị khẳng định sẽ loạn lắm đây."
"Chứ còn gì nữa.
Bọn tôi còn định làm nó loạn hơn cơ.
Phải cho con nhỏ đó biết chọc vào người không nên chọc sẽ có hậu quả thế nào."
"Cậu là hacker chuyên nghiệp à? Tôi chưa từng thấy ai lợi hại như vậy."
"Ha ha.
Cũng thường thôi."
Lộ Sinh Nguyên bật cười một cách thích thú rồi đột nhiên im bặt.
Anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sao đột nhiên lại nói cười vui vẻ với tên kia chứ.
Anh quay đầu nhìn sang thì phát hiện Từ Khúc Dạ đang ngồi ở sát ngay cạnh mình từ lúc nào.
Từ Khúc Dạ hình như cảm thấy gì đó cũng quay đầu nhìn sang hướng này.
Gương mặt hai người trở nên kề sát nhau.
Bọn họ ngẩn người nhìn nhau một hồi lâu.
Rồi đột ngột Lộ Sinh Nguyên giơ tay đẩy mặt Từ Khúc Dạ ra, vừa đẩy vừa la lên:
"Anh kề sát mặt như vậy làm gì? Tránh ra!"
Từ Khúc Dạ bị đẩy đột ngột ngã chúi ra phía sau.
Nếu không phải anh phản ứng nhanh thì có lẽ đầu đã bị đập vào cửa kính xe rồi.
Anh nổi giận bừng bừng, mắng:
"Cậu tưởng tôi không dám đánh cậu nên càng làm tới à?"
"Là do anh đột ngột đến gần tôi nên tôi bị giật mình."
"Tôi không nhịn cậu nữa đâu nhé.
Đừng tưởng mỗi cậu biết đánh nhau, tôi cũng…"
Khúc Dạ chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của Lộ Sinh Nguyên đột ngột reo lên.
Thấy Tinh Húc gọi tới Lộ Sinh Nguyên vội vàng bắt máy, giọng điệu lập tức thay đổi.
"Sao người còn chưa đưa về?"
"Đang trên đường tới.
Cậu đợi chút."
Lộ Sinh Nguyên tắt máy, quay qua nói với Khúc Dạ:
"Tôi phải đưa Sử Hồng về đã.
Sau đó chúng ta nói chuyện sau."
Từ Khúc Dạ im lặng ngồi ngay ngắn lại.
Chiếc xe khởi động lại rồi phóng đi.
Một lúc sau Lộ Sinh Nguyên đã thành công giao người an toàn đến tay Tinh Húc.
"Người này là ai?" Tinh Húc nhìn người đi theo bên cạnh Lộ Sinh Nguyên, hỏi.
"Đây chính là người đã cứu Sử Hồng đấy.
Là người mà cậu đã nói chuyện điện thoại lúc nãy."
"À, cảm ơn anh đã giúp đỡ." Tinh Húc lịch sự cúi đầu.
"Không sao.
Chuyện nên làm thôi.
Dạo gần đây Sử Hồng hay gặp rắc rối.
Anh để ý cậu ấy một chút."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Lộ Sinh Nguyên quan sát người kia một chút.
Có vẻ như anh ta đối với Sử Hồng không phải là sự quan tâm bình thường.
"Xin lỗi, tôi có thể biết tên anh là gì để sau này tôi tiện liên lạc được không? Dù sao tôi cũng không có người quen ở trường Lâm Hoa, nếu có thể mong anh để ý giúp đỡ em ấy giúp tôi."
"Tôi tên Từ Khúc Dạ, là đồng nghiệp của Sử Hồng.
Chuyện đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện thường thôi.
Dù sao ở trường bọn tôi cũng khá thân thiết.
Anh cứ yên tâm."
Lộ Sinh Nguyên thấy Tinh Húc liếc mắt nhìn mình.
Anh hiểu ngay ý của Tinh Húc.
Chắc cậu ta cũng nhận ra người tên Từ Khúc Dạ này có ý nghĩ không an phận với lão bà của mình nên bảo anh điều tra người này.
Lộ Sinh Nguyên giơ ngón tay ra hiệu "OK".
Sau khi Tinh Húc đưa Sử Hồng về nhà.
Chỉ còn lại hai người kia đứng ở dưới cửa chung cư.
"Cậu không đưa tôi về à?"
"Tại sao tôi phải làm thế?"
Từ Khúc Dạ nhíu mày, bàn tay siết chặt lại.
Ngày hôm nay gặp phải thằng nhóc chết tiệt nào thế này.
"Xe tôi đang nằm ở trường.
Làm phiền cậu đưa tôi về trường."
"Giờ tôi có việc phải đi.
Không rảnh đâu.
Anh bắt taxi về nhé!"
Lộ Sinh Nguyên mở cửa xe bước vào, nhưng cửa xe còn chưa kịp khép Từ Khúc Dạ đã lao tới